Chưa được chích thuốc tê, con của cô đã bị hút sống ra.
Mặt cô trắng bệch, toàn thân liên tục co giật, cô hét đến khàn giọng, ngất đi mấy lần lại bị Hứa Khả Huyên hất nước lạnh làm cho tỉnh lại.
"Chị họ, chị xem này, đây là con chị, nó vẫn còn nhỏ lắm, tiếc thay nó sẽ chẳng bao giờ lớn lên được nữa, ha ha ha, thật tội nghiệp."
Hứa Khả Huyên dùng một chiếc bọc ni lông trong suốt đựng cái thai, đắc ý lắc qua lắc lại trước mặt Thẩm Y Ngôn.
Thẩm Y Ngôn bất lực ngã khụy xuống sàn, máu trên người nhuộm đỏ chiếc drap giường, đôi mắt cô chất chứa đầy sự uất hận và căm phẫn, giong cô yếu ớt nhưng sắc lạnh: "Hứa - Khả - Huyên, trời xanh có mắt, cô sẽ bị báo ứng."
"Ôi, em sợ quá, vậy em phải lấy đứa bé này làm thành bùa trừ tà mới được." Lời nói của Hứa Khả Huyên càng thêm phần man rợ, "Ha, đúng là sáng kiến hay, em sẽ lập tức cho người gửi sang Thái Lan, ha ha ha."
Thẩm Y Ngôn tức giận đến nỗi người run lên bần bật, cô chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ả đàn bà này, nhưng ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ nổi.
Hứa Khả Huyên thưởng thức xong vẻ mặt phẫn nộ của Thẩm Y Ngôn, nhướng mày, "Chị có biết không, em thích nhất cái lúc chị nhìn em tức giận nhưng lại chẳng làm gì được em cả, chịu thua đi, ai bảo chị ngu như vậy, chị nghĩ rằng trên đời này cứ lương thiện như chị thì sẽ có tất cả ư? Xem kết cục của chị đi, nếu Ảnh Xuyên vẫn không thuộc về em, vừa nãy lúc bỏ đi đứa bé, em hình như có phần nặng tay rồi, có thể sau này chị chẳng thể mang thai lại được nữa đâu, hừ, hãy đợi đến lúc phải nhường anh ấy lại cho tôi đi."
Sự tức giận trong Thẩm Y Ngôn lên đến đỉnh điểm, lồng ngực cô thắt chặt, cô phun ra một miệng máu tươi, "Hứa Khả Huyên, tôi hận cô, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự hận thù trong cô ngay lúc này.
"Em nói chị nghe này chị họ, chị lo cái thân chị trước đi." Hứa Khả Huyên xoay ngoắt hông bỏ đi.
Thẩm Y Ngôn giàn giụa nước mắt, ánh mắt vô hồn nhìn vào hư không, Lý Ảnh Xuyên, em không muốn yêu anh nữa, em mệt quá, em đau quá, chính anh đã đẩy em vào biển lửa, yêu anh là em sai rồi.
Tay cô cầm phải vật gì đó, cô cầm lên xem, là điện thoại của Hứa Khả Huyên rớt lại. Cô giật mình, tức tốc mở phần tin nhắn, lật từng phần tin nhắn, có một đoạn tin từ hơn một tháng trước, đầu cô ong lên như muốn vỡ tung.
"Đưa người tới vùng dân cư ở ngoại ô phía tây chưa?"
"Đã sắp xếp xong, khi cậu Lý tới, chúng tôi sẽ thả Thẩm Y Ngôn ra, lúc đó, Thẩm Y Ngôn có chạy đằng trời."
Là cô ta, là cô ta làm, thì ra là vậy.
Ảnh Xuyên biết được sẽ không trách cô nữa!
Thẩm Ý Ngôn dùng toàn lực đứng xuống giường, khó khăn lắm cô mới lết ra khỏi cửa thì Hứa Khả Huyên bất ngờ đi vào, nhìn màn hình điện thoại mà Thẩm Y Ngôn cầm trên tay, mặt cô ta biến sắc, "Thẩm Y Ngôn, không ngờ cô lại biết được."
"Ảnh Xuyên, Ảnh Xuyên..." Cô nắm chặt điện thoại, cổ hết sức lết ra ngoài cửa, hét đến khàn cổ họng.
Hứa Khả Huyên bình tĩnh lại, cô ta cúi người bĩu môi, nhẹ nhàng giật lại điện thoại, "Cô biết thì có tác dụng gì, tôi sẽ khiến cô trở thành kẻ tàn phế nói cũng không được, viết cũng không xong, vậy thì cô sẽ chẳng làm được gì cả."
Cô ta đạp lên lưng Thẩm Y Ngôn, Thẩm Y Ngôn không chút sức kháng cự.
Cô ta muốn làm gì? Thẩm Y Ngôn sợ hãi, càng gắng sức gọi tên Lý Ảnh Xuyên, nhưng cô lại bị Hứa Khả Huyên kéo lên bàn phẫu thuật rồi trói chặt, cô ta lấy một chai thủy tinh bên trong có chứa chất lỏng trong suốt, rồi tiến lại gần Thẩm Y Ngôn, đưa miệng chai đến trước miệng cô, từ từ đổ vào.
Ánh mắt Thẩm Y Ngôn ám ảnh đến tuyệt vọng, thứ chất lỏng đắng chát kia ngấm dần vào cơ thể cô, cô cảm giác được lục phủ ngũ tạng như bị thiêu cháy, thậm chí nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết đi, Ảnh Xuyên, anh có nghe tiếng em cầu cứu không? Nhanh, nhanh đến cứu em.
“Thẩm Y Ngôn, chất lỏng này không làm cô chết được, nhưng làm cô câm miệng được, chút nữa, tôi sẽ còn cắt luôn tay của cô, ha ha, cô sẽ chẳng làm lộ được gì nữa.”