Mưa rồi, gió rít lạnh như cắt từng thớ thịt, xộc vào từng cơn không ngừng nghỉ.
Thẩm Y Ngôn ngồi trong phòng makeup, mang trên mình chiếc váy cưới hở vai trắng tinh trông như đống tuyết được nặn thêm nhiều đường cong nằm ngay ngắn trên đất, vốn dĩ hôm nay là ngày đại hỉ, mà khuôn mặt cô không có lấy nửa phần hạnh phúc, ngược lại sắc mặt còn trắng bệch.
Da gà nổi rần khắp trên da, không ai giúp cô đóng cửa, cũng chẳng bật điều hòa, cô biết, là anh cố ý, anh đang trừng phạt cô!
Cô ôm lấy hai bờ vai, nhìn người đàn ông đứng cạnh mình như đang cầu cứu, “Ảnh Xuyên, chúng ta... đổi ngày làm lễ có được không?”
Hôm nay là ngày đầu thất của chị cô - Thẩm Tâm Ngải cơ mà.
Lý Ảnh Xuyên khoác trên người bộ vest màu xanh bảo thạch, cơ thể cao ráo có phần mảnh khảnh tựa hờ bên cửa sổ, ánh mắt u trầm nhìn người đàn bà bên cạnh, trên môi khẽ hiện một nụ cười nhạt: “Không phải cô vẫn mong được gả cho tôi sao? Vì thế mới không từ mọi thủ đoạn tự tay giết chết chị ruột mình, tâm nguyện của cô mãnh liệt như vậy, tôi cũng phải cất công chọn ngày lành tháng tốt rước cô về cho phải lễ.”
Thẩm Y Ngôn nhìn người đàn ông mình đã yêu đằng đẵng nhiều năm trời, hai mắt bỗng cay cay, “Không phải em làm, thật sự không phải em...”
Lý Ảnh Xuyên giận run người, xộc thẳng đến cô, kéo cô lên nhẹ tênh như nhấc một chú gà con, rồi dữ tợn đẩy mạnh cô xuống sàn, “Đến lúc này rồi, cô còn giảo biện ư? Thẩm Tâm Ngải còn đang mang thai cơ mà, tâm địa cô sao có thể độc ác đến thế này chứ?”
Cơn đau bất chợt ập đến, nhưng thâm tâm Thẩm Y Ngôn lại đau hơn, “Ảnh Xuyên, anh nghe em nói, lúc đó em cũng bị bắt cóc, em không biết sự việc sẽ như thế này...”
“Bị bắt cóc? Chà, sao tôi lại thấy cô bình yên vô sự trong khu dân cư lén lút nhìn ra ngoài? Cô còn nói mình không phải là người giật dây, có quỷ mới tin được, đứng dậy cho tôi.”
Thẩm Y Ngôn cố chịu đau đứng dậy, Lý Ảnh Xuyên lôi lấy tay cô, bước thật nhanh ra khỏi biệt thự, ném cô vào cốp chiếc Rolls Royce, chở cô đến nghĩa trang.
“Rầm!”
Thẩm Y Ngôn bị ném ra ngoài, người cô rơi trúng vũng nước, chiếc váy cưới trắng tinh phút chốc bết đầy bùn trông rất chướng mắt.
Nước mưa ướt đẫm cả người cô, mọi thứ như mờ đi trước mặt, cô lau đi những dòng nước mưa đang chảy dài trên mặt, và nhìn thấy trước mắt một tấm bia mộ bằng đá hắc diện thạch, phía trước khắc ba chữ “Thẩm Tâm Ngải”.
Đôi giày da bóng lộn bước qua bãi cỏ đầy sình đến bên cạnh cô, giọng nói của anh còn buốt lạnh hơn cả mưa gió ở đây: “Ngày hôm nay, thân phận tân nương đáng lẽ phải là chị cô, cô đã cướp đi mọi thứ của cô ấy, tôi muốn cô phải quỳ ở đây một đêm để xưng tội.”
Màn đêm bắt đầu buông xuống, Thẩm Y Ngôn sợ nhất bóng tối, vì vậy Lý Ảnh Xuyên mục đích là muốn cô phải lo sợ hoảng hốt trải qua một đêm dài ở nghĩa trang này.
“Chị, chị ơi…” Thẩm Y Ngôn cực kì bi ai quỳ xuống ôm lấy bia mộ của Thẩm Tâm Ngải, “Chị tỉnh lại đi có được không? Nói với Ảnh Xuyên việc đấy không phải em làm, chị tỉnh lại nói với anh ấy đi, em không có hại chị, em bị oan.”
Nước mắt vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt cô, cô đau đớn bao nhiêu, cô tuyệt vọng bao nhiêu, Lý Ảnh Xuyên sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được.
“Chà chà, Thẩm Y Ngôn, rõ ràng cô ấy chẳng thể sống lại được nữa, cô cứ diễn mấy vở này, tưởng rằng tôi sẽ tin cô ư? Lấy cái tay thối của cô ra ngay, đừng có làm bẩn mộ của Tâm Ngải.”
Lý Ảnh Xuyên giật tay của Thẩm Y Ngôn, dùng lực bẻ mạnh, Thẩm Y Ngôn nghe thấy âm thanh trật khớp, hét lên thảm thiết, người đổ sầm xuống đất.
“Quỳ cho ngay ngắn vào.”
Anh không chút thương hoa tiếc ngọc, đạp cô một cái.
Trái tim của Thẩm Y Ngôn đã lạnh tanh vì nước mưa, nhìn anh rời đi, cô vội vàng bò dậy, ôm chặt cứng chân anh, “Ảnh Xuyên, em xin anh, đừng bỏ mặc em, em sợ…”