Thẩm Y Ngôn run rẩy, cả người choáng váng, thân thể yếu đuối như có thể ngã gục bất cứ lúc nào, nếu không biết gì thì đã tốt, nhưng vì cô sợ hãi đến cùng cực, nên giờ đây cô lại vô cùng tỉnh táo.

Hứa Khả Huyên rút ra một chiếc máy cắt cỡ nhỏ, cắm điện, nở một nụ cười hiểm ác, từ từ tiến sát Thẩm Y Ngôn, da thịt cô bị cứa đứt, máu phun ra xối xả, Thẩm Y Ngôn hét lên thảm thiết, cổ họng khàn đến thê thảm.

"Khả Huyên, em đang làm gì vậy?" Một giọng nói ngoài phòng phẫu thuật vang lên, Lý Ảnh Xuyên bước vào, một màu xám xịt bao phủ trước mắt, lần đầu tiên anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Và, Hứa Khả Huyên, sao lại máu lạnh đến vậy?

Vừa rồi anh nghe thấy tiếng Thẩm Y Ngôn gọi tên mình, không biết con đàn bà này lại giở trò gì, anh chạy đến thì bắt gặp cảnh tượng này.

Hứa Khả Huyên sợ hãi, chiếc máy cắt rơi xuống đất, "Ảnh Xuyên, cô ta... Chị họ liên tục lăng mạ chị Tâm Ngải, em chỉ muốn thay anh trừng phạt chị ta, anh xem, em chỉ làm xước da tay chị ta thôi... Vốn dĩ em muốn cắt đứt tay chị ta, nhưng em không nỡ."

Lý Ảnh Xuyên tối sầm mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào gương mặt Thẩm Y Ngôn, "Cô hại chết chị mình, không những không biết hối cải, lại còn dám lăng mạ cô ấy, Thẩm Y Ngôn, tôi không tài nào hiểu được trên đời này lại có loại người đê tiện ích kỷ như cô."

Tay Thẩm Y Ngôn cứ chảy máu không ngừng, vừa rồi phá thai, cơ thể vốn đã mất máu, người cô yếu dần, cô nhìn Lý Ảnh Xuyên tuyệt vọng, miệng chỉ rên lên từng tiếng "a...a...", thần sắc hoảng hốt như muốn nói gì, nước mắt chảy dài trên khóe mi. 

Ảnh Xuyên, em rất muốn nói với anh, mọi việc đều không phải do em làm, nhưng cuối cùng vẫn không thể được.

Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng này của cô, tim anh như thắt lại, "Cầm máu cho cô ta, đừng để cô ta chết, những gì nợ Tâm Ngải, tôi phải bắt cô ta dùng cả đời trả lại."

Hứa Khả Huyên bĩu môi, nhưng mặt lại vờ tỏ vẻ áy náy, "Ảnh Xuyên, vừa nãy làm phẫu thuật, chị ta vì lớn tiếng lăng mạ chị Tâm Ngải, khiến dây thanh quản bị đứt, giờ bị câm rồi, không biết khi nào mới khỏi."

Người đàn bà này, bị câm?

Lý Ảnh Xuyên không cảm giác được tim mình như bị bóp nghẹn, anh lạnh lùng: "Vậy sao? Người độc miệng như cô ta cả đời không nên mở miệng ra thêm lần nào nữa."

Thẩm Y Ngôn lặng đi, mọi thứ như trống rỗng. Lý Ảnh Xuyên, lời này của anh, em ghi nhận.

Em sẽ tìm cách cho anh biết tất cả, rồi, cũng sẽ không bám lấy anh nữa.

Sẽ có ngày, anh sẽ nhận ra em yêu anh nhiều như thế nào, nhưng em sẽ không bao giờ quay lại nữa. 

Lý Ảnh Xuyên để cô ở lại bệnh viện, Hứa Khả Huyên cầm máu cho cô, rồi chuyển cô đến một phòng bệnh phổ thông, "Chị họ, chị cũng đừng trách tôi không chăm sóc chị, bệnh viện cũng cần phải kinh doanh, Ảnh Xuyên chẳng để lại một xu viện phí nào, tôi chỉ còn cách chuyển chị xuống phòng bệnh này, như vậy là đã khoan dung với chị lắm rồi."

Thẩm Y Ngôn cười khẩy, cô quay người đi. 

Hứa Khả Huyên nhướn mày, kéo lấy tay Thẩm Y Ngôn: "Chị muốn dùng tay để báo cho Ảnh Xuyên biết đúng không? Vậy chị nói xem, tôi nên làm như thế nào để chị đến nửa chữ cũng không thể viết được nữa nhỉ?"

Thẩm Y Ngôn lạnh người, cô ta còn muốn làm gì nữa? Cô đã sớm liệu trước, rằng kế hoạch của Hứa Khả Huyên dù đã bị Lý Ảnh Xuyên làm gián đoạn, nhưng cô ta sẽ chẳng dễ dàng tha cho cô…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play