Hàn Tuyết đi tìm Nguyệt Khắc khắp nơi, cuối cùng cô ta gặp được Nguyệt Khắc ở một góc hành lang nọ.

Tất nhiên là Hàn Tuyết sẽ khiêu khích Nguyệt Khắc, để cho Nguyệt Khắc mắc câu, rơi vào bẫy của cô ta. Rồi sau đó, cứ mỗi lần có Lưu Nam thì cô sẽ lại diễn vai kẻ bị hại thôi.

Mặc dù có tí nghi hoặc vì sao hôm đó cô nhờ giúp đỡ, Lưu Nam lại bày ra vẻ mặt khó chịu như vậy. Nhưng Hàn Tuyết vẫn không nghĩ nhiều.

Hàn Tuyết vẫn nghĩ rằng trong lòng Lưu Nam, cô ta vẫn là một cô gái ngây thơ, chân yếu tay mềm. Mà có nam nhân nào có thể cưỡng lại thể loại con gái như vậy chứ?

Lại càng thêm việc cô sau này sẽ bị Nguyệt Khắc “ăn hiếp” thì Lưu Nam không động tâm mới là lạ.

Mà mấu chốt của việc này chính là Nguyệt Khắc, phải làm cho cô ta rơi vào bẫy.

“Chào cô, Nguyệt Khắc!” Hàn Tuyết giả vờ thân thiện đi tới chỗ Nguyệt Khắc.

Không giống như Thiên Vũ, Nguyệt Khắc không có đôi mắt lạnh lùng. Cũng không như Hàn Tuyết nghĩ, cô cũng không có sự chán ghét, ghen ăn tức ở. Mà đáy mắt của Nguyệt Khắc lại tràn đầy sự ngạc nhiên cùng khó hiểu.

Điều này khiến Hàn Tuyết có chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền bị gạt đi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải khiêu khích được Nguyệt Khắc.

“Nguyệt Khắc à, nghe nói là cô thích Lưu Nam phải không?” Hàn Tuyết dùng giọng nói ngọt ngào như thể đã quen với Nguyệt Khắc từ lâu nói.

“A..có lẽ vậy” Nguyệt Khắc đảo mắt suy nghĩ một chút rồi nói.

Nghe được đến đây, Hàn Tuyết tự chủ không được nhếch mép cười lạnh.

“Thật xin lỗi cậu, Nguyệt Khắc” Hàn Tuyết giả bộ vò vò áo nói.

“Sao cô lại xin lỗi tôi?” Nguyệt Khắc ra vẻ khó hiểu nói.

“Thật ra là anh Lưu Nam với tôi có chút tình cảm với nhau. Anh ấy còn đưa tôi về nhà chơi nữa.” Hàn Tuyết cúi gằm mặt xuống, che giấu đáy mắt lộ vẻ ngoan độc.

“Cô nhìn xem, anh ấy còn tặng đồ cho tôi nữa này” Sợ nhà cháy chưa đủ to, Hàn Tuyết vẫn cố thêm dầu vào lửa. Cố hết sức chọc điên Nguyệt Khắc. Hàn Tuyết lấy ra một chiếc vòng da.

Mà ai học trong lớp 1-A cũng biết đó là chiếc vòng Lưu Nam hay mua.

Hàn Tuyết nào biết, có hai người ở bên kia của góc hành lang đang đứng nghe hết từ đầu đến cuối. Đó là Lưu Thiên Vũ và Lưu Nam.

Chuyện này từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của cô nên Lưu Thiên Vũ vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.

Nhưng Lưu Nam thì hoàn toàn ngược lại. Hai tay anh nắm rất chặt. Những hảo cảm trước đây anh dành cho Hàn Tuyết toàn bộ đều đã biến mất.

Anh cảm thấy Hàn Tuyết là một nữ nhân quá mức thâm độc. Rõ ràng hôm đó là anh thấy cô bị trật chân nên mới đưa về nhà. Thế nào qua miệng cô lại thành anh mời cô về nhà để chơi?

Còn nữa, rõ ràng muốn đồ đó là cô ta mượn anh chiếc vòng đó. Hàn Tuyết nói với anh rằng muốn mua một chiếc nên mượn anh xem thử. Rồi anh cũng thoáng quên mất chuyện này.

Không ngờ lại vì vậy mà bị cô lợi dụng.

“Anh thấy rõ rồi chứ?” Thiên Vũ nói nhỏ với Lưu Nam.

“Nhưng mà cô ta làm vậy để làm gì?” Tuy Lưu Nam giờ đang ghét cay ghét đắng Hàn Tuyết nhưng chuyện này anh vẫn không hiểu được.

“Chọc điên Nguyệt Khắc tất nhiên là để cho cô ta trông như là rất đáng thương rồi. Sao anh trông coi bộ cũng thông minh mà sao mấy việc đơn giản vậy cũng không biết” Thiên Vũ dựa vào tường, lạnh nhạt nói.

Ông anh này của cô nhìn vậy mà mấy việc này thật ngu ngốc =_=*

Lưu Nam nghe Thiên Vũ nói vậy thì chợt cảm thấy xấu hổ không nhẹ, công nhận là anh có chút ngờ nghệch về mấy việc này.

Nếu không phải được Thiên Vũ kéo tới đây thì chắc cả đời này anh cũng không biết được mặt tối này của Hàn Tuyết.

Thế nhưng ngoài việc đó, Lưu Nam còn để ý tới một người nữa. Là Nguyệt Khắc. Lúc đầu anh cũng không để ý cô gái này lắm.

Nhưng bây giờ lại khác, khi Lưu Nam nghe Nguyệt Khắc nói thích anh. Anh chợt cảm thấy rất bất ngờ, thế nào mà anh lại bỏ qua một viên ngọc đẹp như vậy mà đi vớt lấy một cục đá cơ chứ.

Lưu Nam quyết định về sau sẽ tiếp xúc với Nguyệt Khắc nhiều hơn, ít nhất thì ấn tượng của anh đối với cô gái này cũng không tệ lắm. Nhưng lúc đó, tiếng của Nguyệt Khắc lại vang lên phía bên kia bức tường:

“Vậy sao? Vậy chúc cô cùng anh ta hạnh phúc! Tôi cũng không muốn yêu một người đàn ông như vậy. Tạm biệt!” Nói rồi Nguyệt Khắc liền bước đi. Bỏ mặc lại Hàn Tuyết đứng ngẩn ngơ ở đó.

Sau tất thảy những kế hoạch của cô đều thất bại thế này. Hàn Tuyết tức giận đùng đùng quay đi thì nhìn thấy Lưu Nam sắc mặt âm trầm cùng Lưu Thiên Vũ đang cười nhạt đứng đấy.

“Lưu..Lưu Nam? Sao anh lại ở đây vậy?” Hàn Tuyết lại một lần nữa hóa thành cô cừu bé nhỏ trước mặt Lưu Nam, trong lòng lại thầm lo lắng không biết anh ta đã đứng đó từ bao giờ.

-----------------------------------------------------

"Phùng thiếu gia cầu phiếu với like giúp ta đi"

"Tại sao tôi phải làm vậy cơ chứ?" Bạn nam họ Phùng khó hiểu.

"Xuất hiện nhiều hơn này, ai biết được có hôn hay đụng chạm gì chị hông a"

Nghe được thì bạn nam ấy liền sáng mắt lên.

"Các bạn đọc à, rốt cuộc ta phải làm gì để các bạn thỏa mãn rồi đưa phiếu với like cho ta đây?" Giọng mỗ nam cứ trầm trầm thấp thấp, lộ nhẹ sự 6 múi của mình nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play