Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^

===============

Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt.

Lúc này một nhân viên phục vụ mới lên tiếng: “Ông chủ, chúng ta có nên khai với cảnh sát về vụ việc sáng nay không?”

“À.” Trương Vĩnh Hải dường như vừa nhớ ra việc gì đó.

“Chuyện gì thế?” Tào Thanh hỏi.

“Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Chỉ là một việc kỳ quặc khiến chúng tôi thấy khó hiểu thôi.” Trương Vĩnh Hải nói.

“Nói nghe xem nào.”

“Khoảng hai tiếng trước lúc chúng tôi đang ăn sáng trong tiệm, chợt phát hiện có người nhét vào trong khe cửa một tờ giấy. Chúng tôi nhặt lên xem thì thấy trong tờ giấy có kẹp một tấm bưu thiếp, trên giấy viết mấy câu rất khó hiểu. Tôi còn giữ lại đây này.” Nói xong anh ta lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng gấp đôi.

Tào Thanh cầm tờ giấy mở ra xem, lại nhìn kỹ tấm bưu thiếp một chút rồi lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Trên đó viết gì vậy?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.

“Kẻ viết cái này đúng là một tên rảnh rỗi không có gì làm.” Tào Thanh vừa nói vừa đưa tờ giấy và tấm bưu thiếp cho Mộ Dung Vũ Xuyên.

Trên bưu thiếp không có viết chữ, chỉ là một tấm ảnh chụp tháp đồng hồ Big Ben ở Luân Đôn.

Hắn nhìn kỹ tấm ảnh, phát hiện kim đồng hồ trên tháp Big Ben đã bị ai đó dùng bút chì than tô dài lên thêm một đoạn. Có lẽ kẻ đó rảnh rỗi buồn chán nên tô lên.

Hắn lại mở tờ giấy ra xem, trên giấy có in một đoạn văn ngắn —

“Thế gian này có một điều hết sức vô nghĩa: đôi khi điều kẻ thiện làm lại có vẻ rất ác độc, đôi khi điều kẻ ác làm lại có vẻ rất thánh thiện. Như ta đã nói, đây cũng chỉ là một điều vô nghĩa.”

Mộ Dung Vũ Xuyên rùng mình.

Hắn đột ngột đứng lên khiến mọi người chung quanh giật nảy mình. “Trong các người có ai trông thấy kẻ đã nhét tờ giấy này vào khe cửa không?”

Trương Vĩnh Hải và hai nhân viên phục vụ đều lắc đầu. “Tôi đọc xong nội dung trên tờ giấy mới nhớ tới việc ra xem người nhét nó vào là ai. Nhưng lúc mở cửa ra đã chẳng thấy ai. Người đi lại trên đường tuy có không ít nhưng tôi cũng không biết hắn có phải là một trong số họ hay không. Sao thế, mảnh giấy này quan trọng lắm sao?”

Mộ Dung Vũ Xuyên bất đắc dĩ nhìn Tào Thanh: “Trong cổ họng của Lý Thục Trân cũng tìm thấy một mảnh giấy ghi những dòng chữ y hệt.”

Sắc mặt Tào Thanh lập tức trắng bệch.

Mộ Dung Vũ Xuyên cầm tấm bưu thiếp lên xem đi xem lại thật tỉ mỉ.

Trên đó ngoài tấm ảnh tháp đồng hồ Big Ben thì chẳng còn lưu một dấu vết nào. Mặt đồng hồ trên tháp đang dừng ở thời điểm 10 giờ 10 phút. Về mặt mỹ học mà nói thì thời điểm này sẽ đánh vào thị giác chúng ta nhiều nhất, khiến ta liên tưởng đến một chú chim đang giương cánh bay, một cặp chân mày xếch, hay một nụ cười tủm tỉm đáng yêu…

Mộ Dung Vũ Xuyên bất ngờ hỏi Tào Thanh: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Tào Thanh nhìn đồng hồ đeo tay: “12 giờ 3 phút.”

Trong tấm bưu thiếp là 10 giờ 10 phút. Giữa hai thời điểm này dường như chẳng liên quan gì nhau.

Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức đứng lên. “Bây giờ chúng ta phải đến đường Cổ Bắc.”

“Đến chỗ tổ trưởng Lục sao?” Tào Thanh hỏi lại.

Lục Tiểu Đường hiện cũng đang nằm tại bệnh viện trung tâm thành phố ở đường Cổ Bắc.

“Không phải. Chúng ta đến trung tâm thương mại đồ cổ.”

Khi chiếc sedan của Tào Thanh chạy bon bon trên đường thì Mộ Dung Vũ Xuyên mới bắt đầu giải thích: “Trừ trung tâm thương mại đồ cổ ra, toàn thành phố C không còn nơi nào có tháp đồng hồ nữa.”

“Tháp đồng hồ Big Ben ám chỉ trung tâm thương mại đồ cổ sao?”

“Hiện tại chúng ta chỉ có thể lý giải như vậy.”

“Thế câu nói trên tờ giấy kia có nghĩa là gì?”

“Đó là một đoạn trích trong Kinh Thánh, ghi lại lời của vua Solomon: ‘Thế gian này có một điều hết sức vô nghĩa: đôi khi điều kẻ thiện làm lại có vẻ rất ác độc, đôi khi điều kẻ ác làm lại có vẻ rất thánh thiện. Như ta đã nói, đây cũng chỉ là một điều vô nghĩa.’ Những lời này có ý là thế gian này lòng người hiểm ác, ngươi lừa ta gạt, đến cuối cùng thì ai cũng sẽ xuôi tay nhắm mắt. Trong mắt hung thủ thì đây là lý do để biện minh cho hành vi phạm tội của hắn.”

“Ý cậu là hung thủ sẽ giết người ở trung tâm thương mại đó sao?”

“Tôi chỉ có thể suy đoán như vậy.”

Bây giờ là ban ngày. Công viên, rạp chiếu phim và trung tâm mua sắm là những nơi công cộng đông người tụ tập nhất. Hung thủ có gan gây án ở những nơi như vậy thật sao? Tào Thanh không quá tin tưởng vào điều này. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Vũ Xuyên khiến cậu ta không thể không lo lắng.

“Trên tháp đồng hồ Big Ben hiển thị thời gian là 10 giờ 10 phút.” Mộ Dung Vũ Xuyên tiếp tục giải thích. “Nhưng nếu anh nhìn kỹ một chút sẽ thấy cây kim ngắn bị người ta dùng bút vẽ cho dài ra. Như vậy kim giờ sẽ biến thành kim phút, và thời gian hung thủ muốn lưu ý cho chúng ta thật ra là 2 giờ kém 10 phút. Nói cách khác, vào thời điểm 2 giờ kém 10 sẽ phát sinh một sự việc mà chúng ta không tài nào ngờ được.”

Tào Thanh nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là 12 giờ 15 phút.”

“Vậy chúng ta chỉ còn có 1 giờ 35 phút nữa thôi.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play