Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^

===============

Toà nhà trung tâm thương mại đồ cổ được xây dựng từ thời kỳ dân quốc mười lăm năm (1931-1945) theo phong cách Baroque từ thời Phục Hưng ở Ý. Tháp đồng hồ nằm ngay đỉnh chóp, hai bên trái phải đối xứng nhau rất hoàn mỹ. Trong gần một trăm năm qua, tiếng chuông cổ vẫn ngày ngày ngân nga phiêu đãng trên bầu trời thành phố.

Thời gian trôi qua, con người cũng già đi, chỉ có tiếng chuông trên toà tháp là vẫn như thế. Khi tiếng chuông vang lên lúc hoàng hôn cũng là lúc nó gợi ta nhớ về một thời ký ức đã từng bị lãng quên…

Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh vội vội vàng vàng chạy vào toà nhà trung tâm thương mại, vừa bước chân vào bên trong đã hoa cả mắt.

Cả hai đã lọt thỏm vào dòng người tấp nập.

Mấy năm nay thịnh hành mặc đồ cổ trang, từ trang trí bên trong trung tâm thương mại đến kiểu ăn mặc của các tiểu thương đều mang đậm màu sắc cổ điển, trang phục mặc trên người đều là từ thập niên sáu mươi. Hàng hoá bán trong đây cũng đều là đồ cổ, như tranh chân dung của Hồ Chủ tịch và Chu Thủ tướng, ba lô túi xách có in khẩu hiệu “Học tập ở đồng chí Lôi Phong”, các bộ sườn xám thời dân quốc, mũ phớt, trống bỏi, son phấn,… bày la liệt trong các quầy hàng.

(Chú thích: Hồ Chủ tịch ở đây là Hồ Cẩm Đào nha các bạn, Chu Thủ tướng là Chu Ân Lai.)

Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay — đã 1 giờ 10 phút, họ đến kịp lúc, nhưng vấn đề là biết đi đâu tìm hung thủ đây?

Người tới người lui như mắc cửi, có người già, trẻ nhỏ, có quý bà quý ông, có thiếu niên thiếu nữ, có cả chó Bắc Kinh,... Người nào người nấy đều ôn hoà nhã nhặn, cười đùa vui vẻ.

Tên hung thủ là một người trong số họ.

Nhưng cho dù hung thủ có đi ngang mặt Mộ Dung Vũ Xuyên thì hắn cũng không cách nào nhận ra kẻ đó.

Cách tốt nhất để giấu một hạt đậu là gì?

Bạn biết đáp án rồi đấy.

Hung thủ cũng vậy.

Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nhiên ý thức được, kẻ bọn họ đang muốn tìm không phải là một tên điên, mà là một người trông hết sức bình thường nhưng lại thông minh hơn cả hắn và Tào Thanh cộng lại.

Trán của Mộ Dung Vũ Xuyên tuôn đầy mồ hôi. Cứ tiếp tục như vậy thì cho dù tìm cả ngày, bọn họ cũng không đạt được kết quả gì.

Hắn nhìn sang Tào Thanh, lúc này trán cậu ta cũng đã mồ hôi đầm đìa. Nhưng Tào Thanh không căng thẳng bằng hắn, vì cậu ta vẫn còn hơi hoài nghi suy luận của hắn.

Mộ Dung Vũ Xuyên thử đổi sang một góc nhìn khác — liệu có thể dự đoán được hung thủ sắp ra tay với nạn nhân nào không?

Hắn vừa đi trong dòng người vừa suy đoán xem hung thủ sẽ lựa chọn kiểu người nào để ra tay. Những người bị hắn nhìn chằm chằm cũng nhìn lại hắn, trong đó còn có một cô bé mắt to liếc mắt đưa tình với hắn.

Mộ Dung Vũ Xuyên thở dài. Mỗi một người đều có khả năng trở thành mục tiêu của hung thủ. Việc tìm ra nạn nhân cũng khó khăn hệt như việc phải tìm ra chính tên hung thủ đó.

Ngay lúc Mộ Dung Vũ Xuyên còn đang mờ mịt hoang mang không biết nên làm gì thì một đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi đi đến trước mặt hắn. Đứa bé bụ bẫm ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú.

“Cháu có chuyện gì à?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.

“Cho chú nè.” Đứa bé đưa cho hắn một tờ giấy.

Mộ Dung Vũ Xuyên cầm lấy, không hiểu ra sao: “Tự nhiên đưa cho chú thứ này làm gì?”

“Là do một chú khác…” Đứa bé trả lời bằng giọng trẻ con vô cùng ngây ngô, “Bảo con đưa cho chú.”

Mộ Dung Vũ Xuyên mở tờ giấy ra, bên trên có viết mấy chữ: “Ngoài cửa sổ có phong cảnh đẹp.” Là ý gì đây?

Hắn lại hỏi đứa bé: “Vậy chú đó đang ở đâu?”

“Đằng sau.” Đứa nhỏ chỉ tay ra phía sau lưng mình.

Mộ Dung Vũ Xuyên ngẩng đầu lên nhìn về hướng tay đứa bé, chỉ thấy người qua người lại như thoi đưa. “Là người nào?”

Đứa bé cũng quay đầu lại nhìn, nó chỉ tay về phía một con ma-nơ-canh: “Mới nãy chú đó… đứng ngay đây mà…”

“Người đó mặc đồ gì?”

“Chú đó đội nón, bảo con đưa cái này cho chú, còn cho con một thanh sô-cô-la…”

Mộ Dung Vũ Xuyên mơ hồ nhớ lại vừa nãy đúng là có một người đứng cạnh ma-nơ-canh, nhưng hắn không chú ý đến tướng mạo kẻ đó.

“Tiểu Bác, mau lại đây với mẹ…” Một người phụ nữ bước tới gọi đứa trẻ.

“Mẹ.” Đứa bé trai lập tức quên ngay Mộ Dung Vũ Xuyên, nó xoay người chạy đến bên mẹ.

“Bố con đi lạc rồi, làm sao bây giờ nhỉ? Mẹ con mình đi tìm bố nhé.”

“Dạ!” Cậu bé vui vẻ nhảy chân sáo.

Người phụ nữ lịch sự mỉm cười với Mộ Dung Vũ Xuyên rồi dẫn đứa bé trai đi mất.

Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn đang sững sờ nhìn tờ giấy trong tay.

Hắn chậm rãi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đường phố vẫn vậy, chẳng có gì khác lạ, phong cảnh chẳng đẹp cũng chẳng xấu.

Ánh mắt hắn dần hướng về phía xa, vượt qua đường phố thênh thang nhìn về phía kiến trúc bên kia đường. Đó là một chung cư nhỏ, dưới sân có khá nhiều người lớn tuổi đang tập thể dục dưỡng sinh. Cạnh chung cư là toà cao ốc bệnh viện trung tâm.

Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn một rừng cửa sổ phòng bệnh xếp ngay hàng thẳng lối, đều tăm tắp mà dày đặc trên toà cao ốc. Những người mắc hội chứng sợ lỗ tròn chi chít nhìn lâu sẽ bị chóng mặt.

Hắn chợt quay đầu lại gọi to: "Tào Thanh, chúng ta mau đến bệnh viện trung tâm!”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play