*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^

===============

“Không phải do anh giết?” Mộ Dung Vũ Xuyên đưa mắt nhìn Tào Thanh, gật đầu ra hiệu. Tào Thanh lúc này đã hiểu ra vấn đề.

“Tôi nói thật mà!” Trương Vĩnh Hải cao giọng nói.

“Vậy tối qua anh đến nhà Hầu Phú Quý làm gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên lại hỏi.

“Tôi…” Trương Vĩnh Hải bỗng im như thóc.

Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn kiên nhẫn chờ anh ta khai ra. Tào Thanh đứng bên cạnh lại vô cùng sốt ruột, giờ thì cậu đã biết Mộ Dung Vũ Xuyên tới đây để làm gì. Tào Thanh nghiêm mặt nhìn Trương Vĩnh Hải đang ấp a ấp úng không nói nên câu, chỉ ước gì mình có thể nhấn đầu gã xuống bàn bắt khai ra toàn bộ sự việc.

Cuối cùng Trương Vĩnh Hải cũng do do dự dự lên tiếng: “Thực ra tôi cũng không biết mình tới đó để làm gì.”

“Anh nói dối!” Tào Thanh không nhịn được nữa bèn quát lên, đây rõ ràng không phải đáp án cậu ta muốn nghe. “Chẳng phải anh đến đó để giết Hầu Phú Quý sao?”

Trương Vĩnh Hải sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Không phải, tuyệt đối không phải như vậy!”

“Mảnh giấy đe doạ trên bàn chẳng lẽ không phải của anh? Anh đã cảnh cáo ngày chết của ông ta sẽ không còn xa…”

“Đó đúng là do… tôi in ra từ máy vi tính.” Trương Vĩnh Hải cố gắng biện giải. “Nhưng tôi cũng chỉ định doạ ông ta thôi. Tôi hận ông ta đến mức chỉ mong ông ta ra đường bị xe đụng chết, nhưng có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám giết người đâu.”

“Tại sao anh lại hận ông ta?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.

“Ông ta đã giết người còn gì.”

“Giết ai?”

“Lý Thục Trân, giảng viên Học viện Phát thanh. Cô ấy bị giết ngay trong tiệm ăn của tôi. Các người sao có thể không biết cơ chứ? Trong nhà ngoài ngõ đều đang bàn tán xôn xao về vụ này mà…”

“……”

“Một cô gái còn trẻ như vậy lại bị ông ta giết hại dã man như thế. Tên súc sinh này xứng đáng bị thiên đao vạn quả!”

“Hầu Phú Quý là nhân viên phục vụ trong tiệm của anh mà?”

“Tôi mà biết ông ta là tên súc sinh như thế thì ngay từ đầu đã không thuê ông ta vào làm. Bởi vì ông ta mà tiệm của tôi sắp phải đóng cửa, cả nhà tôi bây giờ đều phải hít không khí mà sống rồi.”

“Vậy anh đến nhà ông ta đập phá lung tung như vậy, còn để lại mảnh giấy đe doạ là để làm gì?”

“……”

“Cho hả giận à?”

“……”

“Hay muốn đuổi ông ta đi?”

“……”

“Anh chắc còn chưa biết ông ta đã bị tạm giam trong cục cảnh sát.”

“Đã bị bắt rồi?!” Trương Vĩnh Hải ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên như muốn nhận được sự xác thực của hắn.

“Nhưng tôi không hề nói ông ta là hung thủ.”

“Chắc chắn ông ta chính là hung thủ!”

“Nếu ông ta thật sự là hung thủ, vậy thì kẻ tập kích cảnh sát Lục tối qua là ai?”

Trương Vĩnh Hải chớp chớp mắt, làm như không hiểu Mộ Dung Vũ Xuyên nói gì.

Mộ Dung Vũ Xuyên truy tới cùng: “Có một việc anh còn chưa giải thích rõ ràng với chúng tôi. Anh nói anh cũng không rõ mình đến nhà Hầu Phú Quý để làm gì, điều này hình như không hợp lý? Hơn nữa, nói thẳng ra thì trong vụ án của Lý Thục Trân, anh còn bị tình nghi nhiều hơn cả Hầu Phú Quý đấy anh có biết không?”

Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt Trương Vĩnh Hải.

Trương Vĩnh Hải trấn định hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Anh ta nở một nụ cười để che giấu đi sự kinh hoảng trong lòng: “Đúng như cậu nói, tôi quả thật chỉ muốn trả thù ông ta, vì tôi cho rằng ông ta là hung thủ. Trong tiệm của tôi chỉ mình ông ta là có khả năng gây ra vụ án này. Những tên tội phạm thời nay đều là loại công nhân nghèo khổ không nhà cửa không gia thế như ông ta. Bọn chúng lúc nào cũng đố kỵ với những người có cuộc sống tốt đẹp hơn mình, vì thù hận xã hội nên lúc nào cũng muốn trả thù cái thế giới này. Tên Mã Gia Tước trong vụ án kinh thiên động địa hồi mấy năm trước không phải cũng là một kẻ nghèo rớt mồng tơi đó sao? Chỉ vì đánh mấy ván bài mà gây xích mích rồi giết người ta, đúng là bọn tâm lý vặn vẹo. Có chết cũng không ai thương tiếc.”

(Chú thích: Mã Gia Tước là sinh viên khoa Sinh Đại học Vân Nam, 22 tuổi. Tháng 2/2004, do có xích mích với 3 sinh viên ở chung ký túc xá, hắn nảy sinh ý định giết người. Sợ một người bạn cùng phòng ngăn cản, hắn quyết định giết luôn người này. Ngày 13/2/2004, hắn ta dùng búa đánh vào đầu 4 người và mang xác bỏ trong tủ quần áo ở ký túc xá, sau đó trốn đến Quảng Đông.)



“Vậy loại người mượn gió bẻ măng như anh thì cao thượng hơn họ được bao nhiêu?” Mộ Dung Vũ Xuyên lạnh lùng hỏi.

Trương Vĩnh Hải nhất thời cứng họng.

“Tại sao lúc Lục Tiểu Đường đuổi theo anh, anh lại bỏ chạy?”

“Tôi sợ. Lúc đó tôi đâu biết người đuổi theo mình là ai.”

“Nhưng anh có nghe thấy tiếng súng.”

Các cơ thịt trên mặt Trương Vĩnh Hải khẽ co rút. “Tôi có nghe, nhưng không biết sau lưng mình đã xảy ra chuyện gì. Tôi còn tưởng là cảnh sát nổ súng bắn tôi nữa chứ. Lúc đó tôi chỉ biết cắm mặt bỏ chạy, đến đầu cũng không dám ngoảnh lại nhìn.”

“Anh chạy bao lâu thì biết mình đã thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát?”

“Tôi cũng không biết mình đã chạy được bao xa. Tôi cứ chạy đến khi không còn sức nữa, thấy phía sau rất yên tĩnh nên tôi mới dừng chạy rồi quay lại đó nhìn xem.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play