Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 355: Hoa Nở Mùa Đông!


...

trướctiếp

Hứa Á Nhan vừa chạy ra khỏi phòng họp liền bắt gặp Hứa Sơ Sơ, vốn dĩ vẫn còn để tâm nụ hôn lúc nãy, nên trên mặt chưa bớt đi biểu hiện.

Cô sống đến nay đã 20 năm rồi, còn chưa từng hôn người đàn ông nào đấy!

Dù chỉ là chạm môi nhẹ thôi, nhưng là lần đầu tiên tiếp xúc với bộ phận khác của nam giới, còn là ở miệng nữa.... nên.... Ai da... khó nói quá mà!

Thật là, trong lòng cũng có cảm giác khác quá! Không thể nào diễn tả bằng lời được...

Mọi thứ cứ rối tung cả lên!

Hứa Sơ Sơ thấy cô không trả lời, liền lên tiếng hỏi lại:

- Hứa Á Nhan, cô sao vậy?

Hứa Á Nhan nghe hỏi, bây giờ mới nhận ra còn có Hứa Sơ Sơ đứng trước mặt, cô lập tức ngước đầu nhìn lên, thấy vẻ mặt lo lắng của cô ấy, ngập ngừng đáp lại:

- À, không..... tôi.... tôi không sao, gia chủ! Tôi không sao! Không có việc gì cả!

Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô sờ vào trán Hứa Á Nhan, hỏi :

- Cô chắc chứ? Có phải là bị sốt không? Nhìn mặt cô đỏ lắm!

Hứa Á Nhan lắc đầu, cười đáp:

- Không sao, tôi ổn mà! Có lẽ là do nắng quá nên mặt đỏ vậy thôi. Gia chủ, người không cần lo lắng cho tôi!

Nói rồi, cô nuốt một ngụm nước bọt, đảo mắt đổi chủ đề:

- Nhưng mà, lúc nãy.. gia chủ tìm tôi... là có việc gì vậy?

Hứa Sơ Sơ chớp mắt, cô thả tay ra, vừa quan sát nét mặt Hứa Á Nhan vừa trả lời:

- À, chuyện đó, lúc nãy tôi muốn cô giúp tôi làm vài việc, nhưng mà... thấy cô và thư ký Vĩ... đánh hăng quá, nên....

Hứa Á Nhan nghe tới cái tên kia, mới phát hiện ra lúc nãy bản thân quá nóng nảy, đã xông luôn vào phòng của Hứa Sơ Sơ, đánh người không nể nang ai cả.

Nhìn ánh mắt gia chủ, cô thừa biết cô ấy đang nghĩ gì rồi, liếc lắc đầu lên tiếng:

- Không, không phải như người nghĩ đâu gia chủ, tôi lúc nãy.. là... là anh ta chọc tôi trước..... do không kiềm được tức giận, nên.. tôi mới đánh ta thôi!

Hứa Sơ Sơ nhìn người con gái đang cố gắng giải thích trước mặt, ánh mắt hơi lóe lên, sau vài giây suy nghĩ, mới nói:

- Thật ra, cô không cần hoảng hốt như vậy, tôi cái gì cũng không nghĩ cả mà! Đừng lo lắng!

Nói rồi, Hứa Sơ Sơ hơi dừng lại, sau đó nói tiếp:

- À phải, tôi đã đưa bản kế hoạch cho Nhất Hứa trưởng lão rồi, cô về nhà lấy từ ba cô sau đó thực hiện theo là được!

Hứa Á Nhan nghe vậy, miễn cưỡng cười, gật đầu đáp:

- Dạ được, vậy tôi về trước! Khi nào làm xong, tôi sẽ... báo cho người, gia chủ!

Hứa Sơ Sơ gật đầu, lên tiếng:

- Ừm, được! Cô đi đi!

Hứa Á Nhan mím môi, cúi đầu với Hứa Sơ Sơ, sau đó nhanh chóng rời đi!

Hứa Sơ Sơ đứng đó, cô nhìn theo bóng lưng Hứa Á Nhan, rồi lại liếc mắt nhìn lên bầu trời, nhíu mày lẩm bẩm.

Nắng ở đâu mà đỏ mặt cơ? Hiện giờ vẫn đang là mùa đông mà? Lạnh không hết, nóng làm sao được chứ?

Bây giờ là cuối tháng 1, thời tiết tuy đã hơi chuyển sang mùa xuân. Nhưng mà, vẫn còn lạnh lắm, nắng lên có nói sưởi ấm được không mà kêu nóng? Hài hước thật chứ!

Lắc đầu, Hứa Sơ Sơ bất đắc dĩ không hiểu mà rời đi, có lẽ cô vẫn chưa nhận ra, cây hoa đào bên cạnh, đã nở hoa rồi! Nụ hoa hồng hồng, chớm mở ra cuối mùa đông lạnh giá!

Phải chăng, hoa nở... tình cũng đã nở.....

-------------...--------------...-----------

Thời Cảnh Thường nhìn Thẩm Băng, anh chớp mắt, quyết định không nói về chuyện đó nữa, lên tiếng hỏi vào chủ đề:

- Vậy... hôm nay cô tới đây, là có chuyện gì muốn nói với tôi?

Thẩm Băng nhìn lại anh, bình tĩnh trả lời:

- Tôi tới.. là để mượn một vài thứ! Vì là thứ có tầm quan trọng với anh.. nên mới cần hỏi... trước khi muốn lấy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp