Thời Cảnh Thường chớp mắt, nhìn cô gái trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy cô ta thật nhỏ bé, cô độc.
Trong tâm trí anh, ấn tượng đầu tiên khi biết Thẩm Băng, đó là một
cô gái cực kì mạnh mẽ, độc lập, thông minh, kiêu ngạo và máu
lạnh.
Anh
biết, chính quá khứ đã tạo tiền đề cho cô trở nên mạnh hơn,
thời gian tôi luyện sự tàn nhẫn và khiến cô trở nên đáng sợ.
Trải qua nhiều cuộc đẫm máu, chém giết nhiều thế lực để có thể
ngồi lên ngôi vị bá chủ của một vùng địa bàn rộng lớn, từ
sớm, trong Thẩm Băng đã không còn tình người nữa rồi.
Dưới ánh mắt của cô, không có khái niệm tình cảm bạn bè, người
thân hay là tình yêu nam nữ. Chỉ có sống và cầm quyền mà thôi. Nếu như thật sự có bản lĩnh, thì nhất định có thể vượt qua
tất cả mà đứng trên vạn người.
Thẩm Băng chễm chệ ngồi trên vị trí cao lớn đó nhiều năm nay, là
vì bản thân cô có thực lực, có sức mạnh và thủ đoạn để được ngồi ở đó. Cô chính là hiện thân của việc leo lên đỉnh cao
bằng chính sức của mình.
Một con người như vậy, ý chí cao ngất trời như vậy, còn hơn cả
cánh đàn ông, giờ phút này, làm sao có thể toát ra vẻ nhỏ bé và cô độc chứ?
Là vì sự kiên cường của cô đã sụp đổ sao? Hay là... vì dính vào lưới tình của nhân gian?
Thẩm Băng nhìn Thời Cảnh Thường, ánh mắt cô tối đi, lên tiếng chậm rãi:
- Từ khi bước ra khỏi cánh cửa địa ngục, tôi đã tự nhủ với
mình sẽ phải leo lên nơi cao nhất, đứng ở đỉnh lớn nhất, để
tất cả mọi người khi ngước nhìn lên phải sợ hãi tôi. Đồng ý
là Kỷ Từ Mặc không phải thuộc top người đó, nhưng mà.... Tôi
đã từng bị giam cầm bởi tổ chức của mình rồi, bây giờ.. đến
cả anh trai anh cũng muốn giam cầm tôi. Là vì sao?
Thẩm Băng thoát được ra ngoài tổ chức dường như là một điều kì
tích, cô cố gắng leo lên thật cao, thật cao đơn giản cũng chỉ
là muốn là tự bảo vệ mình an toàn, nghĩ rằng như vậy thì
mình sẽ có thể tự do hơn mà thôi.
Suốt mấy năm nay, cô bên cạnh Kỷ Từ Mặc, là vì cô nợ anh. Cho đến
bây giờ, dù thừa nhận có cảm xúc khác tồn tại, thì cũng
không thể phủ nhận việc anh ấy muốn giam cầm cô bên cạnh.
Yêu cũng được, muốn chiếm hữu cũng được, dù lí do là gì, cô
cũng không thể.... càng không muốn lại bị nhốt trong lồng sắt
một lần nữa....
Cô không phải sủng vật, không phải là thứ trang trí, cô không muốn bị giam cầm một lần nữa.
Thời Cảnh Thường bây giờ mới hiểu ra vấn đề, anh chớp mắt, hơi
nhướn người lấy tách trà đưa lên miệng uống, hỏi:
- Thẩm Băng, cô đã bao giờ từng nghĩ, không phải Trầm Mạc, không
phải anh trai cô, mà chính bản thân cô là người đang giam cầm cô
không?
Thẩm Băng nhìn anh, mím môi đáp:
- Tôi... sẽ không quay trở lại điểm xuất phát nữa. Đừng nói là
Kỷ Từ Mặc hay là anh, mà ngay cả Hứa Sơ Sơ, nếu muốn tôi như
vậy, thì dù có không nỡ thế nào, tôi cũng sẽ ra tay.
Hứa Sơ Sơ và Kỷ Từ Mặc đều có vị trí nhất định trong lòng Thẩm
Băng, nhưng so với tính mạng của cô, thì họ không là gì cả.
Nếu như họ đe dọa đến sự tự do và an toàn của cô, vậy thì.... đừng nghĩ đến việc Thẩm Băng cô còn trái tim nữa!