Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 356: Mất Ba Mẹ Rồi!


...

trướctiếp

Hứa Á Nhan chạy về đến nhà mình đã là chuyên của vài tiếng sau.

Bước vào phòng khách, thấy Hứa Thanh đang ngồi đọc báo. Hít vào một hơi thật dài, cô điều chỉnh tâm tình của mình, rồi bước vào trong.

- Ba! - Hứa Á Nhan mỉm cười xinh đẹp, hô tiếng thật lớn chào Hứa Thanh.

Ngay lập tức, ông ngẩng đầu lên nhìn lại, khi thấy cô con gái mình yêu thương nhất tươi tắn như vậy, liền nói:

- Về rồi sao? Lúc nãy gia chủ có đến, đưa tài liệu cho con đấy!

Hứa Á Nhan đảo mắt, cô bình tĩnh ngồi xuống cạnh ông, đáp:

- Lúc nãy con có gặp gia chủ, người đã nói rồi ạ!

Hứa Thanh gật đầu, ông vươn tay lấy tập tài liệu trên bàn, đưa cho Hứa Á Nhan. Nhìn mặt cô có điểm kì lạ, ông nhíu mày, lên tiếng hỏi:

- Á Nhan, con làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?

Hứa Á Nhan bị hỏi, giật mình nhìn qua, thấy vẻ mặt lo lắng của ba mình, cô lắc đầu, liền chối:

- Con có bị gì đâu! Con khỏe thế này, có thể bị gì được chứ? Chỉ là... con chỉ là... hơi thắc mắc một vài chuyện thôi!

Hứa Thanh nghiêng đầu, nghe vậy liền dò nói:

- Thắc mắc chuyện gì?

Hứa Á Nhan vốn là chuyển chủ đề, không ngờ lại bị hỏi đến cùng, nhất thời há miệng không biết nói gì.

Sau vài giây lấp lửng, mới tìm được chuyện để hỏi:

- À... thật ra con có hơi thắc mắc.... ba... với Vĩ Sâm, ừm.... quen như thế nào vậy? Với lại, hôn ước của tụi con... là như thế nào mà có vậy ạ?

Hứa Á Nhan lúc nhỏ đã biết mình có một vị hôn phu, nhưng chưa từng thấy mặt, thêm nữa, cô nghe rồi để đó, hoàn toàn không tin là có thật, nên chưa bao giờ gặng hỏi kĩ càng. Vậy nên, ngoài việc biết Vĩ Sâm là người có hôn ước với mình, còn lại, cô chẳng biết gì cả.

Hứa Thanh híp mắt, ông xoay người nhìn ra xa, tựa như đang nhớ điều gì đó, trả lời:

- Tiểu Sâm sao? Ba biết nó từ khi nó mới 9 tuổi. Đó là một cậu bé vô cùng thông minh lanh lợi, lại rất ham học hỏi.

- Lúc nhỏ, nó chưa từng đến nhà mình chơi, nên con không biết là đúng rồi. Nhưng nó rất hay thường đến nhà chính Hứa gia, đa số thời gian đến đó đều là để học về thuật huyệt vị.

- Đứa bé đó rất thông minh, so với những cậu đồng trang lứa, kĩ năng học thuật huyệt vị rất nhanh, đến cả Hứa gia chủ cũng phải khen mấy câu đấy!

- Thấy thằng bé có thiên phú như vậy, ta đã đề nghị nhận nó làm học trò, chỉ bảo thêm về môn học khó nhằn đó!

Hứa Á Nhan chớp mắt, cô hơi nhíu mày, hỏi:

- Ba mẹ anh ấy đồng ý sao? Ba hình như.... không nhắc về họ?

Đồng ý là Vĩ Sâm chưa từng đến nhà cô chơi, nhưng chắc là ba mẹ anh ấy phải đến rồi chứ? Mà nếu có đến, chắc chắn là cô sẽ biết.

Nhưng... từ nhỏ đến lớn, cô không có kí ức về ai nhà họ Vĩ cả?

Hứa Thanh nghe cô hỏi, ánh mắt ông hơi biến đổi, nhìn Hứa Á Nhan thở dài một hơi, đáp:

- Ba mẹ của Tiểu Sâm... đã mất từ lâu rồi!

Một câu nói, đập ngay vào tâm trí Hứa Á Nhan, khiến cô ngạc nhiên mở to mắt.

Tựa như không thể tin được điều mình vừa nghe nói, cô lên tiếng lặp lại:

- Mất... mất ba mẹ rồi?? Tại sao ạ?

Hứa Thanh mím môi, ông rũ mắt, nói:

- Ba mẹ Vĩ Sâm mất từ năm thằng bé 6 tháng tuổi, trong trận chiến đấu với Hà gia, cả hai người họ đều là lính đặc chủng trực thuộc quốc gia, thuộc sở đoàn của Hứa gia chủ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp