Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 353: Tôi Không Phải Hứa Sơ Sơ!


...

trướctiếp

Thời Cảnh Thường ngồi đối diện với Thẩm Băng, người hầu mang lên cho họ hai tách trà, rồi nhanh chóng lui đi, để lại không gian cho hai người.

Thẩm Băng ngồi gác một chân, phong thái cô rất bình tĩnh, 2 năm qua đi, tuy thay đổi không ít về ngoại hình, nhưng những thứ khác hầu như vẫn như cũ, thậm chí là có phần hơn.

Thẩm Băng với tay lấy một tách trà nóng hổi, đưa lên miệng mình thổi nhẹ một hơi, Thời Cảnh Thường nhìn hành động của cô, lên tiếng:

- Tôi nghe nói cô và anh tôi đã ở bên nhau.

Khuôn mặt Thẩm Băng không biến sắc, miệng cô vẫn thổi hơi trà, nghe người đàn ông nói, chỉ thuận miệng đáp lại:

- Đã từng!

Thời Cảnh Thường nhíu mày, nói:

- Anh trai của tôi, không phải là người dễ dàng buông bỏ thứ gì đó, nhất là những thứ anh ấy xem trọng.

Thẩm Băng hơi cười, cô chớp mắt, trả lời:

- Vậy nếu đúng như lời anh nói, có lẽ tôi không phải thứ anh ấy xem trọng, nên không được giữ lại.

Nói rồi, cô ngửa cổ, đưa tách trà lên uống một hớp ngắn. Nước trà ấm nóng chảy xuống thanh quản, tạo nên cảm giác tê dại, xuyên qua từng tế bào trong cơ thể.

Thẩm Băng đặt lại ly trà xuống bàn, cô nhìn Thời Cảnh Thường, lại nói:

- Hơn nữa, hình như anh quên tôi là ai rồi, anh trai anh có quyền lực, tôi không phải là không có!

Thẩm Băng là một trong những cái tên được bình chọn là gây ám ảnh nhất thế giới. Bên cạnh những cái tên như Kỷ Từ Mặc, Trầm Mạc, hay là Trác Nhất Lãm.....nổi tiếng trong giới hắc đạo, thì tên của cô cũng được nhắc tới rất thường xuyên.

Không đứng nhất nhì thế giới, thì cũng đứng ba tư, địa bàn mà cô nắm giữ không thua bất kì lão đại tên tuổi nào, thế lực của cô còn là giới hạn mà chưa ai có thể khai thác được.

Nói đến cùng, nếu như phải xếp, thì nhất định Thẩm Băng chỉ thua gia tộc hàng đầu nhà họ Kỷ mà thôi. Và cũng chỉ có thể thua hai người đàn ông, đó là Kỷ Từ Mặc và Kỷ Cảnh Thường.

Chẳng qua năm đó theo Kỷ Từ Mặc là vì....

Thời Cảnh Thường nhìn Thẩm Băng, anh chớp mắt, lên tiếng:

- Tôi không biết giữa cô và anh trai tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể đảm bảo, việc mà anh ấy làm ra, đều là có lý do chính đáng. Không nói với cô, có lẽ là vì lo cho cô mà thôi!

Thẩm Băng rũ mắt, sau vài giây, cô ngước lên nhìn Thời Cảnh Thường, giọng hơi trầm, đáp:

- Thời Cảnh Thường, tôi không phải Hứa Sơ Sơ, không phải người đặt trọn niềm tin và cuộc sống vào chuyện tình cảm. Kỷ Từ Mặc cũng không phải là anh, là kẻ có thể làm mọi chuyện vì người mình yêu.

- Đối với chúng tôi, không có sức nặng nào hơn tính mạng và quyền lực, yêu hay không yêu cũng chỉ là một gia vị nêm nếm cho cuộc sống mà thôi. Có cũng được, không có... là càng tốt!

Đúng vậy, đối với những người như Thẩm Băng và Kỷ Từ Mặc, gánh nặng từ chuyện tình cảm hầu như là không tồn tại. Đặt trên vai họ, là quyền lực, là thủ đoạn, là địa vị, là sự tranh chấp cá lớn ăn cá bé trong hắc đạo. Thứ cần thiết nhất cho họ, không phải ba cái loại tình yêu hay tình thân, mà chính là tính mạng.

Bọn họ có nhu cầu sống và cần phải sống, thậm chí là nhất định phải sống, bất chấp bất cứ cái giá nào, chứ không phải hi sinh vì tình cảm hay tình yêu.

Trong mắt những con người sống dựa trên máu tanh của đồng loại ấy, trái tim, chính là thứ khô héo nhất, cũng chính là thứ tuyệt tình nhất!

Nếu không, họ đã không ngồi yên vị trên ngai vàng cao lớn đó hàng năm nay, để người người khi chỉ nhắc đến tên thôi... là nhắc đến cả một huyền thoại!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp