Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 352: Tôi Đến Một Mình!


...

trướctiếp

Hứa Á Nhan bị sốc trước tình cảnh hiện tại, Vĩ Sâm cũng không có khá hơn là bao, anh bất ngờ đến độ nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt mình, thân thể cứng đờ không làm được gì.

Mọi việc đều dường như ngừng lại, trong không gian im lặng kì lạ, cho đến khi Hứa Á Nhan hoạt động lại ý thức, cô mới nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi người Vĩ Sâm.

Hô hấp gần như là rối loạn, Hứa Á Nhan theo bản năng đưa tay lên che miệng mình, cô nhìn Vĩ Sâm đang ngơ ngác nằm dưới đất, miệng anh lắp bắp lên tiếng:

- Xin... xin lỗi... cô...

Thế nhưng, Hứa Á Nhan ngay lập tức chỉ tay vào mặt Vĩ Sâm, lớn tiếng cắt ngang câu nói của anh ta:

- Câm miệng! Anh mà dám nói một từ nữa tôi sẽ giết chết anh thật đấy!

Dứt lời, cô xoay người bỏ chạy.

Vĩ Sâm nhướn người ngồi dậy, anh nhìn bóng lưng cô gái đang hốt hoảng rời đi, ánh mắt phức tạp thêm vài phần.

Đột nhiên đưa tay lên ngực trái mình, Vĩ Sâm lẩm bẩm:

- Quái lạ, tại sao tim lại đập nhanh thế này?

Vĩ Sâm nhíu mày, không thể hiểu nổi cơ thể mình, cũng không phải là anh chưa từng hôn môi phụ nữ, tim đập nhanh như vậy là muốn làm gì chứ?

----------...--------------...--------------

Thời Cảnh Thường mang theo Hứa Sơ Sơ rời phòng họp đến nhà chính của Thời gia. Trên đường đi, lại vô tình nhìn thấy một chiếc trực thăng đang bay lòng vòng trên trời.

Trong đầu liền nghĩ đến ai đó, hai người nhìn nhau rồi cho người gửi tín hiệu lên chiếc trực thăng, cho phép được đáp xuống.

Từ trên trực thăng, Thẩm Băng bước xuống một cách tự tin, cô vẫn như cũ, xinh đẹp và tràn đầy kiêu ngạo. Bá khí tỏa ra trên người đủ mức làm người khác hoảng sợ không dám đến gần.

Hứa Sơ Sơ bước lên, cô nhìn Thẩm Băng, nói:

- Cậu cuối cùng cũng tới rồi!

Từ sau lần trên đảo đó 2 năm trước, cô không hề gặp lại Thẩm Băng nữa, cũng không nghe bất cứ tin tức gì từ phía cô ấy hết.

Bây giờ mới gặp lại, thật là từ lâu lắm rồi.

Thẩm Băng hơi cười, nhìn Hứa Sơ Sơ, đáp:

- Nói ngốc gì vậy? Hôn lễ của cậu đương nhiên tớ phải đến dự rồi. Sẵn tiện có việc ở Đông Nam Á nên sẽ ở đây khá lâu, sẽ gặp cậu thường xuyên đấy!

Hứa Sơ Sơ trong phút chốc vui mừng, cô nắm tay Thẩm Băng, reo lên:

- Thật sao? Vậy là có thể kiếm cậu làm phù dâu cho mình rồi! Vừa hay mình đang thiếu 1 chỗ trống cho phù dâu đây!

Thẩm Băng thấy cô cười, cũng miễn cưỡng cười đáp lại, Thời Cảnh Thường phía sau, không vui nhíu mày.

Cái con nhóc này, gặp được bạn là liền chạy tới, cô ấy coi anh là cái gì chứ?

Rõ ràng lúc nãy còn nắm tay anh đi, bây giờ xem xem, thấy người ta là thả tay một phát chạy lên nắm tay họ luôn rồi!

Cái bàn tay gì mà không biết chung thủy!

Càng nhìn hai người nói chuyện càng ngứa mắt, Thời Cảnh Thường một chân bước lên, nắm lấy bả vai Hứa Sơ Sơ kéo về lại gần mình, dùng ánh mắt như nhìn thù địch nhìn Thẩm Băng, lên tiếng:

- Tôi cứ tưởng cô đang ở cùng với anh trai tôi, không phải sao?

Thẩm Băng nghe vậy, ánh mắt không đổi, chỉ bình tĩnh trả lời:

- Tôi đến đây một mình thôi!

Một câu trả lời, người ngoài nghe sẽ tưởng không liên quan nhưng nếu xét kĩ, sẽ thấy nó đã đánh trúng mục đích nói của Thời Cảnh Thường.

Anh cố tình nói về Kỷ Từ Mặc, cốt yếu là muốn hỏi vì sao anh ấy không đi cùng Thẩm Băng.

Thẩm Băng đương nhiên hiểu, cô không trả lời chi tiết lắm, cứ như là đang muốn trốn tránh vấn đề, tuy nhiên vẫn cẩn thận khéo léo đáp lại.

Thời Cảnh Thường không đáp, Thẩm Băng liền nhìn anh, nói tiếp:

- Thời chủ, tôi có việc muốn nói với anh!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp