Tia gái vẫn luôn là bản sắc của mỗi người đàn ông. Bất kỳ ai trên thế giới, từ xấu cho tới đẹp, từ tốt cho tới đểu, đã là đàn ông thì đều có cái đức tính vĩ đại này. Xin mọi người đừng nhầm tưởng một người đàn ông chính trực là phải không để ý đến vật chất hay mỹ nữ. Xin thưa, trừ phi bạn đã bị thiến hoặc là cạo đầu làm sư trên mười năm. Nếu không, một khi đã là đàn ông thì không tránh khỏi rung động trước người khác giới, nhất là những người có khí chất và dung mạo hơn người.
Nam Phong lúc này cũng đang trong tình trạng như vậy. Hắn đứng trước mặt hai mỹ nữ mà mặt cứ thộn ra, chỉ thiếu điều chảy nước miếng mà thôi. May mắn thay điều đó vẫn được hắn khắc chế trong lòng.
“Phù! May thật! Việt Nam thật sự cũng không thiếu mỹ nhân, ngay đến cả Mina cũng là mỹ nhân nên có thể khắc chế được con sói trong lòng mình. Đức phật người mau mau chiếu ánh sáng xoa dịu xúc cảm trong lòng con đi!” Nam Phong đang cố che đi bản chất chưa bộc lộ bấy lâu nay của mình.
Nếu đức Phật từ bi có thật và hiện hữu trên đời, thì người sẽ nói với Nam Phong rằng: “Xin lỗi nhưng trừ phi con bi thiến chứ chẳng có phật pháp nào cảm hoá được con đâu! Mô phật, mô phật...”
Hạ Thiên chắp hai tay mình lại trước mặt hai vị mỹ nữ và nói: “Nhị vị cô nương tốt! Tại hạ Vương Hạ Thiên, Hạ trong mùa Hạ, Thiên trong tiết trời. Còn đây là bằng hữu của tại hạ tên là Vũ Nam Phong. Hôm nay có duyên được làm quen với nhị vị cô nương, mong nhị vị không chê cười.”
Mỹ nữ thanh cao, khánh thiết nghe Hạ Thiên nói vậy thì cho vạt áo lên che miệng, nàng cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Thiếu hiệp khách sáo! Hôm nay dạo chơi tiết trời được gặp nhị vị công tử khôi ngô tuấn tú thật là hạnh ngộ. Tiểu nữ họ Lâm, tự Tư Nguyệt, còn đây là tiểu muội Tuyết nhi, mong được nhị vị quan tâm.”
“Khách sáo khách sáo!”
Từ đầu đến cuối toàn là Hạ Thiên bắt lời còn Nam Phong bên cạnh mồm như ngậm hành, câm như hến. Hắn cũng thật không còn cách nào khác, với vốn ngôn từ ít ỏi khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết ra, thì hắn chẳng còn biết nói như thế nào để tán gái cổ đại cả. Chẳng lẽ lại dùng teencode ở đây thì đích thị trẻ trâu rồi.
Nhưng quả thật trong lòng Nam Phong lúc này đang nổi bão, nghe mỹ nhân trước mặt nói chuyện mà làm cho hắn run run vì súc động. Từ trước đến giờ thì đây là lần đầu tiên hắn mới gặp được một mỹ nhân có khí chất băng thanh, ngọc khiết đến như vậy. Nhất là khi ở nàng còn tản mát ra hương vị đại tiểu thư quý tộc của một gia tộc lớn, gia giáo, lễ tiết, biết cách đối nhân sử thế.
Phạm Thị Kiều Vi tuy rằng cũng là một mỹ nhân gia giáo trong một gia tộc lớn, nhưng ở nàng vẫn toát ra một thứ gì đó hiện đại và dễ gần gũi, thế nên Nam Phong vẫn không cảm nhận được cái khí chất đại tiểu thư gia tộc trên người nàng.
“Mô phật, mô phật. Thiện tai, thiện tai. Amen, amen. Vợ của bạn cấm chén, vợ của bạn cấm sờ!” Đó chính là những suy nghĩ trong đầu của Nam Phong lúc này. Dục niệm công tâm thì chỉ có phật pháp vô biên mới có thể cảm hoá được thôi.
Đức Phật: “ Đã nói rồi! Con chỉ có đi thiến thì mới lĩnh ngộ được Phật pháp, còn không thì chẳng còn cái gì có thể cảm hoá được con nữa rồi!”
Trong lúc Nam Phong đang để ý Tư Nguyệt thì không biết rằng hắn cũng đang được cô nàng Mộ Dung Tuyết để mắt đến.
Mộ Dung Tuyết lúc này cảm thấy tên nam nhân này trông rất chi là buồn cười. Nhìn vẻ mặt khắc chế của hắn trong lòng kìa, nếu để cho tỷ tỷ nhìn ra thì không biết tỷ sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn tên này nữa chứ. Đã thế, hắn ta còn cố gắng khắc chế dục niệm nữa chứ, nhìn vẻ mặt cười mà như mếu của hắn làm cho nàng rất chi là muốn cười lớn một tiếng.
“Mẹ nó! Không ổn chút nào cả! Nếu mà ngồi thêm lúc nữa thì chắc mình phải chiến với thằng Hạ Thiên ba trăm hiệp mất. Cô nàng này đúng là hấp dẫn đến tận xương tuỷ mà!” Nói xong Nam Phong cũng xin phép đứng dậy đi ra ngoài, một phần là hắn muốn tránh đi sự hấp dẫn của cô nàng này, một phần cũng là hắn muốn tạo ra một không gian riêng cho hai người.
Nam Phong vừa xin phép ra ngoài không lâu thì cô nàng Mộ Dung Tuyết cũng đứng lên. Nàng so với cuộc nói chuyện buồn tẻ của hai người này, thì cảm thấy cái tên Nam Phong kia thú vị hơn nhiều.
Nam Phong lúc này đang ngồi gần đấy, hắn ngồi trên một thảm cỏ xanh mượt, tay thì lấy đá chơi trò chọi nước. Mà đúng như tên của trò chơi là chọi nước, xuốt từ nãy đến giờ, với trình độ siêu đẳng của mình, Nam Phong giúp hòn đá tiếp cận với mặt nước một cái là chìm nghỉm kêu “Tõm” rõ to luôn.
“Mẹ nó! Có vẻ như mình méo có cái duyên với mấy trò chơi dưới nước này hay sao thế? Từ câu cá, bây giờ là chọi nước, có khi đi bơi may ra là mình không bị chìm mà thôi.” Nam Phong vẻ mặt có phần bực bội, hắn tưởng ra đây thì sẽ giải toả được cẳng thẳng, nay còn căng thẳng hơn rất nhiều vì cái trò chơi “Chọi nước” này.
Tõm, tõm, tõm, tõm.
“Ohhhh! Yao ming! Quadra combo luôn! Best score!” Nam Phong đắc ý trong lòng nhưng đột nhiên hắn sực nghĩ: “Hình như phát đấy không phải là của mình.” Nghĩ xong hắn vừa quay đầu sang bên cạnh thì nhìn thấy ngay cô nàng hot girl thứ hai ngồi bên Lâm Tư Nguyệt.
Cô nàng Mộ Dung Tuyết này dường như cũng là một đại mỹ nữ, nhưng đứng trước tỷ tỷ của mình thì bị lu mờ đi bởi dung nhan tuyệt sắc và khí chất thanh cao của nàng.
Nam Phong làm động tác chào hỏi và nói: “Lâm cô nương! Hạnh ngộ!”
Cô nàng này không trả lời lại mà chỉ cười hì hì một tiếng sau đó nói: “Vũ huynh hiểu lầm rồi! Tiểu nữ họ Mộ Dung, tự đúng một chữ Tuyết. Tỷ tỷ Tư Nguyệt thực chất là biểu tỷ bên đằng ngoại của ta.”
“À à, thế a!” Nam Phong thấy vậy thì gật gù lắng nghe, hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng rồi mà. Nếu mà hai nàng là tỷ muội của nhau, thì không đến nỗi khí chất khác nhau một trời một vực như thế chứ. Hắn còn tưởng rằng mẫu thân các nàng không biết có bị ông hàng xóm hay thợ sửa ống nước nào đó nhìn ngó qua không nữa. Bây giờ thì sáng tỏ rồi, hoá ra là chị em họ mà thôi.
(t/g: ông hàng xóm, thợ sửa ống nước, thật uổng cho chú đọc nhiều mà hiểu biết nông cạn. Còn trường hợp cùng cha khác mẹ nữa mà. Cái chế độ phong kiến đa thê này, anh đây cũng thích ha. Muahahahah!)
“Không biết Mộ Dung cô nương vì sao lại ra đây a? Còn bên trong tỷ tỷ của nàng thì sao?” Nam Phong hiếu kỳ hỏi, hắn không nghĩ ra mấy vị mỹ nhân hay thích ngồi này mà lại chịu đứng dậy và ra đây cơ đấy.
Nghe Nam Phong hỏi vậy thì Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng nói: “Bên kia tỷ tỷ có Vương đại ca trò chuyện rồi! Ta đây cảm thấy không thú vị nên mới đi xung quanh xem xét mà thôi! Chẳng lẽ, Vũ công tử không có ý định tiếp đón?”
“Có gái xinh tự động chạy đến cửa ngu gì mà không đón tiếp!” Nam Phong nghĩ là vậy nhưng hắn nói ra bên ngoài thì khác hẳn hoàn toàn: “Mộ Dung cô nương cứ nói đùa rồi! Nếu Mộ Dung cô nương không chê thì tại hạ đây xin bồi mình tiếp đón!”
[Sao ký chủ lại không nói thật suy nghĩ trong lòng mình? Động vật nhân loại thật là khó hiểu?]
“Hừ! Mày là máy móc thì biết cái gì? Đợi khi nào mày gặp hệ thống giống cái thì sẽ hiểu ra ngay thôi!”
[Thế nhưng hệ thống không có phân chia giới tính giống nhân loại a!]
“Thế thì cút! Mày không bao giờ hiểu được đâu cái thằng hệ thống ngôn từ lớp tiểu học kia!”
[Xin ký chủ đừng nên xúc phạm hệ thống tài năng và tận tâm như vậy nữa!]
“CÚTT!!! Để bố mày đây còn đi tán gái nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT