“Mọi người cẩn thận tôi cảm nhận được thứ gì đó đang đến…”
Một võ giả ít nhiều vẫn có thể cảm nhận được một chút nguy hiểm cận kề đặc biệt là võ giả cấp cao như hắn, cũng chính điều này đã cứu thoát hắn vô số lần khỏi hiểm cảnh.
Hữu Tín nói lớn: “Sư phụ! Người đang đứng phía trước là ai vậy?”
Phía xa là một người đàn ông cao mét tám đang sừng sững đứng đó.
Người này mặc một bộ quần áo bó màu xanh lục, trước ngực là hình chữ S màu đỏ xen lẫn màu vàng, phía dưới là một chiếc khố màu đỏ được bọc lót bên ngoài, người này khoác một chiếc áo choàng đỏ rực dài đến tận đến gót chân và bay phất phới trong gió.
Đối với người của thế giới này sẽ không nhận ra đó là ai nhưng với Nam Phong thì hắn biết rõ, người này chính là Superman, hình tượng anh hùng của biết bao trẻ em thậm chí là người lớn.
Chỉ khác một điều người này mặc phong cách của thập niên 90 cùng với lớt phớt tóc bạc hai bên mai và khuôn mặt già nua của một người trung niên tầm tuổi lục tuần, không còn trẻ trung như trước.
Nam Phong bật thốt lên: “Superman!”
Batman ở cạnh bên nghe thấy vậy thì nhìn kỹ hơn người tên “Superman” này, kẻ này rất khác với hình tượng Superman mà hắn, cyborg và flash đã cứu trong tầng hầm trước đó.
Batman thầm nói: “Đây dường như là Superman của thế giới này!”
Nam Phong ra dấu cho mọi người dừng lại: “Mọi người hãy bình tĩnh đừng manh động, người này không phải kẻ xấu, anh ta sẽ không làm hại chúng ta đâu, để tôi lên phía trước thương thuyết.”
Nam Phong tiến lại gần Superman và đưa bàn tay của mình ra như một cử chỉ lịch sự, hắn nói: “Xin chào anh Superman, tôi tên là Nam Phong, rất hân hạnh được làm quen!”
Superman vẫn đờ đẫn không nghe thấy gì, nhưng trong một khoảnh khắc đôi mắt của người này đỏ lên và lao đến tấn công Nam Phong.
Một cú đấm trời giáng ngay má trái khiến cho Nam Phong bay ngược về phía sau va chạm với đất đá và kéo lê một khoảng dài.
“Đm người tốt cái beef đấy, tất cả tập trung lực lượng chiến đấu!”
Lời nói của Mohammad bin Alqua đã cảnh tỉnh mọi người, từng đợt súng đạn phát ra nhưng không hề hấn gì đối với người đàn ông thép kể cả khi người đó đã vào tuổi xế chiều, may ra chỉ khiến cho quần áo rách tả tơi mà thôi.
Sự khiêu khích này đã kích thích bản năng hoang dã của Superman, anh ta lao vào đội quân liên minh bốn nước như trốn không người và càn quét liên tục.
Từng người một nhận lấy đòn giáng mạnh như búa tạ nghìn tấn đều phát nổ ngay sau đó, đến nhóm quân Amazon của Mỹ cũng chỉ có thể trụ vững một hai rồi lần lượt ngã xuống tổn thất đến ba vị.
Linh giả bên Trung Quốc liên tục thi triển phép thuật tấn công Superman nhưng đều vô dụng, nó khiến cho người đàn ông thép chậm lại nhưng lại không khiến cho anh ta lùi bước.
“Nó có tác dụng mọi người cố lên, chúng ta phải tiêu diệt được con ác quỷ này!” Mạc chân nhân vừa nói vừa thi triển “ngự kiếm thuật” của mình tấn công Superman.
Từng vết thương hiện ra trên cơ thể của người đàn ông thép khiến cho anh ta đau đớn không thôi.
Mắt của Superman đỏ lên, anh ta nhìn chằm chằm vào một điểm và bắn ra một loạt tia X trải dài thành một đường quét ngang những Linh giả.
Tia X đi đến đâu là người cháy đen thui đến đấy, không có ngoại lệ.
Một vài Linh giả trốn thoát được trong đó có Mạc chân nhân đều thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó đều run sợ trước sức mạnh của kẻ này.
Nam Phong bật người ra khỏi lớp đất đá và lao thẳng đến Superman tung một đòn trả lại những gì mà anh ta đã làm.
Đòn đánh khiến cho người đàn ông thép văng người lên không trung nhưng rồi khựng lại lơ lửng trên cao, anh ta nhìn Nam Phong với nét mặt giận dữ.
Nam Phong ra dấu cho mọi người rồi nói: “Các vị đi trước đi ở đây đã có tôi, đông người cũng không thể làm gì được người này đâu!”
Mạc chân nhân mặc dù canh cánh trong lòng về việc bị Nam Phong đánh bại nhưng khi thấy kẻ này nhận nhiệm vụ chặn đánh tên quái vật kia thì không nhịn được cảm động trong lòng, y vội nói: “Hắn ta rất mạnh, một mình cậu có thể ngăn cản được không?”
Nam Phong nở nụ cười tự tin nói: “Người này còn chưa đủ khả năng khiến tôi nằm xuống!”
“Vậy thì được, chúng tôi đi trước cậu hãy bảo trọng!”
Nói xong, Mạc chân nhân kéo theo đội quân của mình cách xa khỏi nơi chiến đấu.
Lần lượt từng người tiến lại gần chào Nam Phong một câu rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Hữu Tín tiến lại gần nói: “Sư phụ con…”
Nam Phong không để cho Hữu Tín nói tiếp, hắn khoát tay nói: “Ta biết rồi, con đi trước đi ta sẽ theo sau!”
“Vâng ạ!”
Thiếu tá Khải cũng tiến lại gần vỗ nhẹ lên bả vai của Nam Phong rồi nói: “Phong thiếu xin bảo trọng, ta đi trước.”
“Ngài đi trước đi rồi ta sẽ đuổi theo sau, sớm thôi!”
Lúc này chỉ còn Nam Phong và Superman, một tu tiên giả và một sinh vật ngoài hành tinh đối mặt với nhau.
“Ta không biết anh đang bị làm sao thế nhưng ta sẽ không chịu thua đâu! Đến đây đi!”
Superman rống lên như một con mãnh thú rồi lao thẳng đến Nam Phong, cả hai lại tiếp tục quần ẩu với nhau.
Từng đòn ăn miếng trả miếng diễn ra, Superman lợi dụng thân thể của mình va chạm liên tục với Nam Phong, còn Nam Phong thì lợi dụng chân khí liên tục đánh đến thông thiên ám nguyệt.
Nếu xét về tốc độ thì hắn ngang ngửa với Superman, còn nếu xét về sức mạnh cùng với sức chịu đựng thì Superman hơn hắn nhiều nhưng thay vào đó hắn có chân khí quán thể, kéo gần khoảng cách sức mạnh giữa hai người.
Superman cảm thấy tức giận vì mục tiêu trước mắt vẫn chưa bị loại bỏ, đôi mắt của anh ta đỏ ửng bắn ra một tia X sượt qua bả vai của Nam Phong khiến cho hắn đau đớn không thôi.
“Này này, chơi bẩn ít thôi, bắn laze ở mắt thì ai dám chơi cùng, đã thế xem đây! Trăm hoa đua nở!”
Nam Phong đánh ra hàng ngàn hư ảnh bàn tay giống như một đóa hoa nở rộ, tất cả đều trúng vào mục tiêu duy nhất chính là Superman khiến cho người đàn ông thép văng người xuống mặt đất tạo thành một hố sâu vài tấc.
Không dừng lại ở đó Nam Phong ngưng tụ chân khí ở lòng bàn tay và chuẩn bị tung ra một đòn sát chiêu.
“Vạn dặm đều phá! Khởi!”
Ầm!
Chưởng lực cực mạnh hình bàn tay va chạm với mặt hố tạo thành một tiếng nổ lớn như hàng trăm quả bom TNT bộc phát cùng một lúc tạo thành hiệu ứng kinh người.
Mặc dù đã trở thành võ giả hóa khí kỳ nhưng chưởng lực này vẫn ngốn lượng lớn chân khí khiến cho hắn mệt mỏi không thôi và không thể không từ trên cao hạ xuống.
Từ xa mọi người nghe thấy từng tiếng va chạm rồi cuối cùng là tiếng nổ kinh thiên động địa thì không khỏi nuốt ngụm nước bọt.
“Đúng là quái vật mà, không ngờ lần trước mình lại chiến đấu với một kẻ như vậy?” Mạc chân nhân rùng mình thầm nói.
“Chắc là kết thúc rồi, đến mình mà dính chiêu thức như vậy không chết cũng mất một lớp da!” Nam Phong vừa đứng tại chỗ vận chân khí hồi sức vừa tự nhủ trong lòng.
Cảnh giới của hắn càng cao thì đối thủ mà hắn gặp được cũng tương xứng khiến cho hắn cảm khái không thôi.
Rầm! Rụp --!!!
Từ dưới mặt đất một bóng mờ đâm thẳng lên trời khiến cho hắn thốt lên một câu: “Thôi xong!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT