“Trước khi chết thì cậu là người nước nào vậy?” Nam Phong tò mò hỏi.

“Cái đấy à? Là người Việt Nam đấy, quê ở Hải Phòng!”

“Éc! Cùng nước cùng quê luôn à?”

Sau một hồi trò chuyện, cuối cùng thì Nam Phong cũng đã biết thêm nhiều thông tin về anh bạn này hơn. Hắn ta tên là Nguyễn Thế Minh, cũng thuộc thành phần vô lo vô nghĩ khi có một ông bố mở một sí nghiệp tại Hải Phòng. Trong một tai nạn giao thông thì hắn được hồi sinh và đưa đến nơi này.

Bây giờ, tên của hắn là Vương Hạ Thiên, gia tộc của hắn ở đây cũng thuộc vào hàng ngũ thế lực, khi có một lão tổ tông là đại năng vực dậy cả một gia tộc trong lúc nguy khó nhất. Vương Hạ Thiên lúc này đang ra ngoài hành tẩu giang hổ để lấy thêm kinh nghiệm trong cuộc sống.

“Anh hai, anh cũng sướng a! Ở trái đất thì gia đình cũng thuộc hàng ngũ cơ cấu, bây giờ đến đây rồi thì gia tộc cũng không phải là thành phần đơn giản.” Nam Phong cảm thấy cái tên Hạ Thiên này giống như là mấy thằng nhân vật chính mà hắn thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết vậy, cũng được xuyên không và có gia tộc hỗ trợ để trở thành cường giả.

“Anh bạn cứ nói đùa! Tôi thì có gì đâu, chỉ là hơn người khác một chút mà thôi!”

“Haizz! Đôi khi khiêm tốn quá lại thành ra tự mãn đấy!”

***

Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng Nam Phong và Hạ Thiên quyết định cùng nhau đồng hành đến đại hội võ lâm. Nam Phong đến đây với mục đích hoàn thành nhiệm vụ từ hệ thống, còn Hạ Thiên thì chỉ vì hiếu kỳ mà đến, đối với hắn thì đôi ba cái chức minh chủ này chẳng đáng là gì so với gia thế khủng của hắn.

“Tưởng cái đại hội này ở cái nơi khỉ ho cò gày nào cơ đấy, không ngờ quang cảnh xung quanh cũng tươi đẹp ra phết.” Nam Phong vô cùng cảm khái, hắn cảm thấy bao nhiêu công sức đi đường của mình cuối cùng cũng được đền đáp bằng thành quả xứng đáng.

Hạ Thiên đứng cạnh bên nghe thấy vậy thì bĩu môi nói thầm: “Những thứ này thì đã là gì, ở nơi của tôi ở còn đẹp hơn thế này gấp trăm ngàn lần cơ!”

“Ở kia có một cái đình kìa, vào đấy nghỉ ngơi một chút đã!” Từ xa Nam Phong đã nhìn thấy một đình viện mọc lên ở ven hồ trông vô cùng thơ mộng, hắn quyết định đến đấy vừa để nghỉ ngơi thư giãn lại vừa làm thoải mái tư tưởng.

“Hả! Có ai đang ở đó trước và tranh mất chỗ của chúng ta rồi kìa!” Nam Phong vô cùng tức tối, hắn cuối cùng cũng tìm được một chỗ ưng ý thì không ngờ đã bị người khác nhanh chân chiếm trước.

“Đâu đâu, hả đó là?”

Trước mắt Nam Phong là gì thế này, hai mỹ nhân tuyệt phẩm đó a. Một người có khí chất thanh cao, thánh khiết, không ô nhiễm bụi trần. Một người thì tính cách hồn nhiên, tươi tắn, nhưng cả hai đều là những mỹ nhân có một không hai trên đời. Đặc biệt hơn là cả hai người đều đang ngồi chung một chỗ với nhau, hoà cùng vẻ đẹp thiên nhiên tạo nên một cảnh sắc tuyệt diệu trên thế gian.

Nam Phong nhìn đến nỗi nước dãi chảy ròng. Mặc dù hắn đã có Mina rồi nhưng có ai lại cấm đi ngắm gái đẹp khác không đây. Hắn quay sang bên cạnh thì thấy Hạ Thiên cũng đang ngơ ngác đứng nhìn, thấy vậy hắn chỉ cười thầm một tiếng và nghĩ: “Không ngờ anh bạn này trông thế mà cũng dễ siêu lòng trước gái đẹp như vậy!”

Nam Phong đánh lên chủ ý: “Hay là chúng ta đi tới đó đi?” Hạ Thiên chỉ ừ ừ và như kẻ mất hồn được Nam Phong dẫn đi.

Gần đến đình viện hắn và Hạ Thiên bị hai người đàn ông đứng chặn lại. Cả hai đẳng cấp cũng rất cao, đều là kết đan cảnh. Dường như bọn họ chỉ lạ thuộc hạ của hai cô nàng này mà thôi.

“Xin hai người dừng bước! Chỗ này đã có chủ không thể vào!” Hai người chỉ chặn Nam Phong và Hạ Thiên lại mà không có hành động gì khác. Nếu đổi lại là người khác thì hai người bọn họ đã không lằng nhằng mà tống cổ chúng ra ngoài rồi.

Chỉ là họ cảm thấy hai tên thiếu niên này không tầm thường chút nào, mặc dù còn rất trẻ nhưng cảnh giới không hề thấp. Nếu suy đoán không nhầm thì cả hai có thể đều đến từ một gia tộc lớn không dễ trêu chọc vào.

“Hà hà! Chẳng phải có hai người mà ở trong một cái đình viện lớn như thế thì rất phí phạm hay sao? Chúng tôi chỉ đến tá túc một lúc mà thôi, cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến các người.” Hạ Thiên tác phong rất chi là lễ độ và nho nhã, hắn đứng ra đàm phán với hai người thuộc hạ kia.

“Thiếu hiệp thông cảm! Chúng tôi chỉ là phụng lệnh hành sự mà thôi!” Nói xong thì người này lại chở về với khuôn mặt lạnh lùng như cũ.

“Tuyết nhi! Ở đấy có gì mà ồn ào vậy?” Cô gái băng thanh, ngọc khiết nhẹ nhàng hỏi cô gái mang phong cách hồn nhiên bên cạnh.

“Hì hì! Không có gì đâu tỷ tỷ!” Chỉ là hai tên lạ mặt không biết từ đâu đến xin tá túc nhờ mà thôi!”

“Ừm! Nếu mà họ có việc gì gấp thì cứ để họ vào đi!”

“Tỷ tỷ thật là lương thiện. Muội nghĩ rằng hai tên đại mao đầu đó chẳng có việc gì đâu, chỉ là nhìn thấy khí chất tiên thiên của tỷ thì đem lòng ngưỡng mộ mà thôi!” Cô gái hồn nhiên không cho là đúng và bĩu môi nói.

“Ừm! Ta biết! Nhưng mà cứ cho họ vào xem họ muốn làm gì đi, chúng ta còn A Đại và A Cửu mà!” Cô gái băng thanh, ngọc khiết nhẹ nhàng nói, giọng của cô nhẹ nhàng như nắng sớm ban mai, khiến cho những người bên cạnh cô đều cảm thấy thư thái và dễ chịu.

“Tỷ tỷ tốt thật! Vậy thì muội sẽ cho hai người đấy vào!” Cô gái hồn nhiên không bằng lòng nhưng nghe những gì tỷ tỷ mình nói thì cũng đành phải vâng lời.

...

“Tiểu thư có lời muốn mời hai vị thiếu hiệp vào trong! Không biết ý của hai vị đây là...?”

Vương Hạ Thiên đóng chiếc quạt gấp trên tay của mình lại và tiêu sái nói: “Vậy thì tại hạ từ chối không bằng thất lễ! Xin mời hai vị dẫn đường!”

Nam Phong đứng cạnh bên vô cùng cảm khái, hắn không nghĩ rằng đã là một kẻ mặt dày rồi mà lại có thể nói chuyện một cách quang minh, chính phái như thế được. Đúng là cái gì cũng cần kỹ năng, đến mặt dày cũng phải cần kỹ năng mới làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play