-" Còn một điểm nữa, đó là nữ nhân kia... mang thai rồi! Chính là con của Thần Bắc Minh, nếu như chúng ta diệt bỏ đứa bé trong bụng cô ta, vậy thì hắn sẽ như thế nào đây?!"- Hàn Như Tuyết lại nói tiếp.

-" Cái gì?!"- Bạch Vu Mặc nheo mắt lại, sau đó nở một nụ cười âm trầm.

.......

Trời vừa hửng sáng thì Thần Bắc Minh đã lôi Ngạn Băng dậy. Anh cảm thấy hình như dạo này cô thật hay ngủ, ngủ đến quên trời quên đất không biết gì cả. Ngay cả ăn sáng cũng là anh phải nhắc nhở hoặc tự nấu cho cô, nếu không chắc chắn cô sẽ bỏ bữa.

Vì vậy, hôm nay anh quyết định dắt cô đi chơi cho khuây khỏa một chút.

Ngạn Băng mang theo cặp mắt con gấu trúc đi cùng với anh. Bình thường, khuôn mặt cô không hề trang điểm nhưng bây giờ lại phải bôi một lớp phấn mỏng mới có thể che đi quầng thâm.

Cô còn chưa có ngủ đủ a! Ngạn Băng ngáp lên ngáp xuống không ngừng, thậm chí còn ngủ gục trên ghế da.

Thần Bắc Minh tự mình lái xe đưa cô tới công viên nước lớn nhất trong thành phố. Cũng giống như tên của nó, tất cả trò chơi ở đây đều được làm bằng nước. Công viên này không chỉ dành cho trẻ em mà còn cho cả người trưởng thành, các cặp đôi hẹn hò cũng đều thích ở chỗ này.

Ban đầu Thần Bắc Minh còn dự tính bao hết công viên, nhưng suy đi tính lại, anh cũng không làm như vậy. Bởi vì Ngạn Băng rất thích những chỗ náo nhiệt đông người, thế nào cũng không muốn một nơi im ắng ngay cả bóng ma cũng không có, vậy nên anh dứt khoát từ bỏ ý định ban đầu.

Hai người bước vào công viên liền trở thành tâm điểm chú ý. Ánh mắt nóng rực của các cô gái nhìn chằm chằm vào Thần Bắc Minh như hổ đói rình mồi, nhưng lại không có ai dám tiến lên bắt chuyện làm quen vì khí thế đáng sợ tỏa ra từ người đàn ông này.

Ngạn Băng đi tới một cái quầy nhỏ, trên đó đựng đầy những lọ nước đủ sắc màu, bên trên cắm một cái ống tròn, dường như chính là để... thổi bong bóng. Vừa thấy Ngạn Băng lập tức yêu thích không buông tay, một lần liền thổi hết ba ống, khắp công viên đều bay đầy bong bóng do cô thổi. Tính tình trẻ con của cô lúc này không che dấu hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài.

Thần Bắc Minh cưng chiều đứng một bên nhìn cô, khóe môi gợi lên một độ cong sủng nịch.

Buổi trưa, người tới cũng ít dần, bước chân hai người gần như đã có mặt ở khắp các ngõ ngách trong công viên.

Ngạn Băng vui vẻ kéo tay Thần Bắc Minh đi khắp nơi. Trung tâm của công viên này là một căn nhà nhiều tầng làm hoàn toàn bằng nước, bên ngoài được bọc bằng kính cường lực trong suốt, ánh mặt trời rọi qua cực kì xinh đẹp.

Nơi đây muốn vào được thì phải mất rất nhiều tiền, mặc dù vậy vẫn có người nguyện ý bỏ ra để vào được bên trong. Giờ phút này, Ngạn Băng đang ngồi đung đưa chân trên một chiếc phao đặt trong bể nước dưới sàn nhà.

Căn nhà nước vắng người chỉ còn lại một mình cô. Thần Bắc Minh cũng không có ở đây, lúc nãy anh nói có việc nên đã ra bên ngoài nói chuyện điện thoại rồi!

Ngạn Băng cảm thấy không có Thần Bắc Minh thật chán muốn chết, cô đưa tay xuống dưới nước nghịch ngợm.

Đột nhiên dường như cảm thấy cái gì đó, vẻ mặt của cô thoáng chốc liền trầm xuống, hét lên:-" Ai?"

Bộp! Bộp! Bộp!

Ba tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên kèm theo tiếng bước chân và giọng nói của đàn ông từ trên lầu vọng xuống.

-" Thật không hổ là nữ nhân của Thần Bắc Minh, khả năng cảnh giác quả nhiên không tầm thường!"

Từ lầu năm cao nhất trên nhà nước, hé ra khuôn mặt quen đến không thể quen hơn được nữa, chính là Bạch Vu Mặc.

Ngạn Băng nhướng mày, không hề có chút kinh ngạc hay sợ hãi vì sự xuất hiện bất ngờ của hắn mà chỉ nhếch môi cười mỉa:-" Tưởng là ai? Hóa ra là Bạch thiếu gia! Bạch thiếu gia không ở nhà dưỡng lại của quý của mình mà chạy tới đây làm phiền tôi, không sợ sự kiện như lần trước lại tái diễn sao?!"

Bạch Vu Mặc phút chốc sát khí vờn quanh, ánh mắt đầy căm hận nhìn Ngạn Băng.

-" Hừ, cô tưởng rằng tôi tới đây lại không có chuẩn bị gì sao?!"- Nói xong, hắn vung tay lên vỗ thật lớn.

Vô số người mặc áo đen từ bốn phương tám hướng tràn ra như kiến vỡ tổ. Người đứng phía dưới thì tay không, nhưng người đứng phía trên thì đều dùng súng ngắm. Tất cả mục tiêu chỉ có một, đó là Ngạn Băng.

Cô rốt cuộc không còn nhởn nhơ nữa, thay vào đó là vẻ mặt trầm trọng. Ngạn Băng gắt gao nhíu chặt mày liễu, đứng dậy. Nếu là trước kia, dù đám người này có dùng súng cô cũng có thể dọn dẹp sạch sẽ. Thế nhưng hiện tại đã là một hoàn cảnh khác, cô không thể như trước nữa, trong bụng cô còn có một sinh linh bé bỏng chưa chào đời. Cô phải làm thế nào đây?!

Thấy biểu cảm trên mặt cô, Bạch Vu Mặc sung sướng đắc ý cười lớn:-" Hahaha, Ngạn Băng, cô đừng trách tôi, có trách thì cũng là trách cô chính là nữ nhân của Thần Bắc Minh ấy!"- Hắn vẫy tay với đám người bên dưới ra lệnh:-" Lên!"

Đúng lúc này, một người mặc áo đen khác chạy vào, trên người hắn khắp nơi đều thấy máu tươi, hắn không kịp thở, gọi lớn:-" Không xong rồi...!"- Chưa nói hết: Pằng!

Một viên đạn từ phía sau bay thẳng vào đầu hắn, người nọ liền ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.

Thần Bắc Minh âm trầm từng bước đi tới bên cạnh Ngạn Băng, xung quanh sát khí lạnh lẽo tỏa ra khiến đám người kia hai chân không tự chủ run rẩy.

Anh nhét cây súng đang cầm trên tay vào túi quần, ôm lấy Ngạn Băng. Cô giống như vừa chịu uất ức gì đó, nhào vào lồng ngực anh khóc lớn.

-" Ngoan, tôi ở đây rồi!"- Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô, hoàn toàn quên mất tình thế nguy hiểm hiện tại.

Bạch Vu Mặc nhìn một màn ân ái mặn nồng kia, đáy mắt nheo lại lóe ra tia lửa ghen tị cùng thù hận.

-" Hừ, mày tới thật đúng lúc, nếu không có thể mày cũng không gặp lại được nữ nhân này nữa rồi!"

Bạch Vu Mặc đang cười đột nhiên dừng lại.

Phía sau Thần Bắc Minh, một đoàn người đi tới, dẫn đầu là Tiêu Ngân, Tiêu Ẩn cùng tứ đại hộ pháp của anh. Không cần anh ra lệnh, tất cả cùng nhào lên đánh nhau với người của Bạch Vu Mặc.

Sau một hồi chém giết, người của hắn bị chết gần hết, thậm chí những người dùng súng ngắm còn chưa kịp động thủ thì đã lăn ra chết do trúng độc.

Những người do Thần Bắc Minh mang tới đều được trải qua huấn luyện khốc liệt, tự nhiên không có một ai chết, nhiều lắm là trên người thêm vài vết thương.

Thần Bắc Minh cướp lấy cây súng của lão Nhất: Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Bốn tiếng súng vang lên, tương đương với hai tay và hai chân Bạch Vu Mặc đều có một viên đạn yên vị trong đó. Hắn mất thăng bằng ngã nhào từ tầng năm xuống sàn nhà, không chết cũng như tàn phế.

Bạch Vu Mặc nằm yên bất động, máu nhuộm đỏ cả một vùng nước dưới sàn nhà.

Thần Bắc Minh nhìn cũng không thèm nhìn, ôm Ngạn Băng đi ra cửa chính, vứt lại một câu:-" Mang hắn về tra khảo!"

-" Dạ!"- Hai người đàn ông đeo kính đen tiến đến muốn đem Bạch Vu Mặc rời đi thì đột nhiên. Cánh tay đã gãy của hắn không biết lấy sức lực từ đâu thò vào bên trong áo rút ra một sợi dây kèm theo tiếng cười tràn đầy phẫn hận của hắn:-" Hahaha, dù có chết, ta cũng kéo các người xuống âm phủ cùng ta!"

-" Chạy mau!"- Thần Bắc Minh gầm lên, anh ôm lấy Ngạn Băng dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía trước, nhưng tốc độ của con người cũng không nhanh bằng tốc độ của thuốc nổ. Một tiếng ầm vang trời, căn nhà nước dù có kính cường lực chống đỡ cũng không thể chịu được vỡ tan, từng mảnh thủy tinh bay ra tứ phương tám hướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play