KHUYẾN CÁO: không dành cho đàn ông đang cho con bú, THANH NIÊN NGHIÊM TÚC và người già bị bệnh tim.
(=_=)
Đùa thôi, tác giả cũng chẳng đủ tuổi thì ngăn được ai :))
=================
Lợi dụng lúc anh quay mặt đi, cô hé mắt ra nhìn, sau đó lại nhắm chặt giả
bộ đang ngủ say. Thần Bắc Minh quay sang nhìn cô, đầu lông mày nhướng
lên. Muốn giả bộ sao? Được, để xem cô có thể nằm lỳ ở đó bao lâu!
Anh đổ người xuống, trọng lượng cơ thể cao lớn đè lên khiến Ngạn Băng hơi khó chịu nhưng vẫn ngoan cố nằm yên.
Thần Bắc Minh nhếch môi, cúi xuống chiếm lấy cánh môi mềm mại ướt át. Anh ra sức ngấu nghiến chà đạp đôi môi anh đào hồng nộn kia.
Bàn tay to lớn hữu lực kéo tấm áo mỏng manh của cô xuống tận eo, lộ ra nội y màu đen quyến rũ. Anh xé bỏ chiếc áo lót vứt xuống sàn nhà, nụ hôn mãnh liệt kéo dài kết thúc nhưng thay vào đó lại là một cơn sóng lớn ập tới. Thần Bắc Minh trực tiếp ngậm lấy nụ hoa kiều diễm trước ngực cô. Hô hấp của cô trở nên hỗn loạn, thở hổn hển không ngừng.
Ngạn Băng rốt cuộc không tiếp tục giả bộ được nữa, đôi mắt to trong suốt mở
ra, đều bị phủ một tầng sương mờ ảo. Cô níu lấy tóc của anh muốn đẩy ra
nhưng lại phát hiện, cơ thể mình đều mềm nhuyễn vô lực. Cô nhăn mi lại,
đáng thương nhìn người đàn ông.
Thần Bắc Minh bỏ qua ánh mắt đáng thương của cô, ngón tay càng mạnh bạo xoa
nắn đỉnh hồng non nớt khiến nó đều cứng rắn. Anh hài lòng kéo kéo khóe
miệng, đắc ý nhìn cô gái nhỏ đang động tình vì anh.
-" Còn dám giả bộ nữa sao?!"- Anh tà ác nhéo lấy hạt đậu hồng hồng của cô.
-" Ô ô... không... không dám nữa!"- Cái miệng nhỏ nhắn của cô vểnh lên, đáng thương nói.
Thần Bắc Minh nâng Ngạn Băng đặt trên đùi mình, bộ dạng nửa kín nửa hở của
cô không khác gì một tiểu yêu tinh dụ hoặc người khác làm cho vật dưới
lớp quần cũng không nhịn được mà trướng lớn hơn vài phần.
Cửa sổ khép hờ bị gió lạnh bên ngoài lùa vào cũng không làm giảm đi nhiệt
độ khô nóng bên trong phòng. Ngạn Băng co rúm lại, cảm giác trần chuồng
như vậy khiến cô không thoải mái chút nào.
Thần Bắc Minh thuần thục trút bỏ lớp rào cản cuối cùng trên người cô, cơ thể nõn nà trắng hồng bại lộ dưới ánh đèn càng thêm mờ ảo lung linh.
-" Cởi quần cho tôi!"- Dục vọng trào dâng đốt cháy bừng bừng trong người
chưa được giải thoát biến anh trở thành một con thú hoang dã, con mồi
duy nhất có thể làm giảm được lửa dục chỉ có con thỏ nhỏ đáng thương
trước mắt này.
Anh cầm tay cô đặt lên thứ đang độn thật lớn trong lớp quần tây của mình,
khàn khàn ra lệnh. Ngạn Băng ngồi co ro trên đùi anh, ngoan ngoãn kéo
khóa quần, một vật to lớn bằng cổ tay nằm gọn trong chiếc quần nhỏ. Cô
cẩn thận từng chút lấy nó ra.
Cự long to lớn vừa được phóng thích liền dựng thẳng, thậm chí còn dài đến
gần chạm vào mặt cô. Ngạn Băng rõ ràng có thể ngửi thấy mùi hương nam
tính quanh quẩn nơi chóp mũi. Khuôn mặt của cô đã đỏ nay lại càng đỏ,
liền quay mặt đi không dám nhìn thẳng.
Thần Bắc Minh thấy biểu hiện này của cô, trong lòng đắc ý vạn phần. Anh giữ
lấy bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy vật kia. Độ nóng bỏng của nó khiến cô
sợ hãi, lập tức rụt tay lại nhưng không được.
Thần Bắc Minh híp híp mắt hưởng thụ cảm xúc mềm mại từ tay của cô mang tới. Ngón tay ấn xuống, bắt cô phải vuốt ve nó.
Ngạn Băng vùi đầu vào lồng ngực cường tráng của anh để che dấu chính mình.
Thật xấu hổ muốn chết mà! Bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái hang nào đó để chui xuống, không dám gặp người nữa rồi!
-" A!"- Thần Bắc Minh đột ngột đè xuống giường khiến cô không kịp trở tay, cả người nằm ngửa, mái tóc mềm mại xõa ra vô cùng quyến rũ. Hai con thỏ ngọc to tròn cũng vì hành động này mà nảy lên nảy xuống.
Cô xấu hổ đè lại ngực mình, cánh tay đang che ngực bị Thần Bắc Minh gỡ xuống, cố định ở trên đầu.
Tư thế này khiến cho cơ thể của cô hoàn toàn không có gì che đậy phơi bày
trước mặt anh. Ngón tay anh nhẹ nhàng cắm vào tiểu huyệt non nớt, khẽ
rút ra đưa vào.
-" A... ân..."- Ngạn Băng vô thức bật ra vài âm thanh đứt quãng.
-" Đã ướt như vậy rồi sao?"- Anh còn chưa đụng tới phía dưới mà cô đã ướt
như vậy, chứng tỏ rằng cô cũng muốn anh a! Thần Bắc Minh vô cùng vui
vẻ.
Không đợi được nữa, anh tách hai chân của cô đặt trên vai mình. Vật to lớn ma sát nhè nhẹ cửa động đã sớm ướt đẫm.
Ngạn Băng biết số phận của mình, cũng không có bất cứ hành động gì khác, chỉ là khẽ cắn cắn môi đáng thương.
-" A... đau!"- Cô nhíu mi lại, cảm giác bị xâm nhập rõ mồn một khiến cô
không cách nào từ chối cảm xúc chính mình, chỉ có thể bị động, vô thức
bật ra những âm thanh rên rỉ đứt quãng.
Thần Bắc Minh cau mày:-" Chặt quá, thả lỏng ra một chút!"- Anh dỗ dành cô,
bàn tay to lớn không quên nắn bóp đôi gò bông căng tròn để giúp cô quên
đi đau đớn.
Ngạn Băng hít một hơi thật sâu, chậm rãi thả lỏng cơ thể mình.
Cảm nhận được cô bé của cô đã "chấp nhận" cho vật to lớn của anh đi vào.
Anh động thân, trực tiếp xuyên thẳng một đường tới tử cung của cô.
-" A a... ân... hức."- Cô cắn môi thật chặt, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy ga
giường. Khóe mắt trào ra vài giọt nước trong suốt. Từ bé cô đã rất ít
khi khóc, khi được mẹ nuôi huấn luyện cô lại càng không khóc. Thế nhưng
bây giờ lại khác, hầu như mỗi lần làm tình cùng anh cô đều khóc cả! Đều
tại người đàn ông này lúc nào cũng ức hiếp cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT