Gương mặt của Thần Bắc Minh đen sì làm Tiêu Ngân
cũng không dám nói thêm lời nào. Hắn rốt cuộc làm gì sai chứ, sao tên
này mặt thối thối như vậy đây?
Biểu tình của hắn nghiêm túc trở lại, đưa tay lên miệng hắng giọng một cái,
mở miệng:-" Hàn Như Tuyết sắp trở lại, Hàn Ngô Huy muốn tổ chức một bữa
tiệc lớn mừng con gái nên đã đặc biệt mời rất nhiều người. Nè!"- Nói
xong, hắn đưa cho Thần Bắc Minh một tấm thiệp mời màu vàng chói mắt.
Ngạn Băng nhận lấy tấm thiệp trên tay Thần Bắc Minh, khóe miệng nở nụ cười
cợt nhả:-" Hừ, còn không phải là muốn tìm cho con gái một nơi chống
lưng, nhân tiện làm chỗ dựa cho Hàn gia sau vụ kia sao!"( Chính là vụ
hai anh em ấy ấy đó ạ)
-" Có muốn đi không?!"- Thần Bắc Minh vẫn là hỏi ý kiến của cô trước tiên.
Tiêu Ngân đứng đối diện nhìn như muốn rớt cả tròng mắt. Cái gì thế, hắn đang mơ sao? Nhất định là mơ rồi! Nghĩ xong còn không quên đưa tay lên véo
má mình một cái thật mạnh. Á đau đau, như vậy là không phải mơ sao!
Không đợi Ngạn Băng trả lời câu hỏi của Thần Bắc Minh, Tiêu Ngân phất phất
tay:-" Được rồi, trở về rồi hẵng bàn sau, hai người còn muốn nói chuyện ở nơi hoang vắng như vậy đến bao giờ?!"
Hắn đi ra đằng sau, định đẩy Thần Bắc Minh lên phía trước thì chợt sững
sờ:-" Cậu bị thương sao?" Vừa nói còn không quên kéo băng bông ra xem
miệng vết thương.
-" Ừm, được xử lý rất tốt! Không có gì đáng ngại! Đi thôi!"
Ba người lên du thuyền sang trọng của Thần gia, một đường về thẳng tới đất liền.
Vừa về tới nơi, Ngạn Băng đã nhíu nhíu mi lại. Quả nhiên là không khí ngoài biển vẫn tốt hơn trong đất liền rất nhiều. Thần Bắc Minh cùng với Ngạn
Băng không về nhà mà tới khách sạn thay đồ, sau đó mới trở về.
Đặt chân tới cổng, ngay lập tức một thân ảnh nhanh như gió lao tới định ôm
lấy Thần Bắc Minh. Tiêu Ẩn sắp vồ tới thì đột nhiên, anh đưa tay ra cố
định chặt chẽ lấy đầu cậu ta khiến cậu ta cứ giữ nguyên tư thế như vậy,
có chút mắc cười!
Tiêu Ẩn đáng thương đem vạt áo cắn cắn trong miệng, sao chỉ mới vài ngày Thần Bắc Minh lại quên mất hắn như vậy chứ! Hu hu.
Thần Bắc Minh thật vô tâm bỏ qua Tiêu Ẩn, ôm eo Ngạn Băng đi thẳng vào trong nhà. Tất cả người làm đều cung cung kính kính đứng hai bên chào mừng
chủ nhân của căn nhà trở về, khung cảnh có vẻ đặc biệt hoành tráng.
-" Chúng ta ăn trưa trước đã!"- Anh thật cẩn thận kéo ghế ấn Ngạn Băng ngồi xuống, chính mình cũng ngồi luôn bên cạnh cô.
Hai người ăn xong liền đi lên lầu, Thần Bắc Minh hỏi Ngạn Băng:-" Em có muốn đi không!"
-" Tất nhiên là đi, sao lại không đi chứ?! Mất công người ta vì chúng ta
mà bỏ ra nhiều như vậy!"- Ngạn Băng thản nhiên nói, ánh mắt lóe lên tia
sáng tự tin cùng kiên định.
Hàn Như Tuyết là đại tiểu thư của Hàn gia, cô ta xinh đẹp, sắc sảo, nội tâm lại như rắn độc. Chỉ có một điểm khác với Hàn Như Kiều, đó là cô ta rất thông minh, biết ẩn nhẫn để làm việc lớn, và cũng rất giỏi trong việc
đóng kịch, tuyệt không ngu ngốc giống như Hàn Như Kiều.
Người ngoài nhìn vào đều thấy Hàn gia rất hùng mạnh, nhưng thực chất, Hàn gia bây giờ đã rất suy bại rồi, không còn hưng thịnh giống như trước kia
khi ba cô nắm giữ trong tay.
Bọn chúng hiện tại chỉ có thể dựa vào hai đứa con gái là Hàn Như Kiều và
Hàn Như Tuyết. Chỉ có điều, Hàn Như Kiều đã bị cô hủy hoại, nếu bọn
chúng còn muốn động vào cô lần nữa, cô cũng không ngại cho đám người đó
chết sớm hơn dự định. Cô nhất định sẽ khiến cho chúng trả giá đại giới
vì những việc mà mình đã làm ra!
Ngạn Băng nhếch môi, tất cả cục diện cô đều nắm trong lòng bàn tay. Kết quả cũng đã định trước!
Ngạn Băng miên man suy nghĩ, để lộ khuôn mặt gian xảo như hồ ly của mình mà
quên mất trước mặt còn có một Thần Bắc Minh. Dây thần kinh trên thái
dương của anh hung hăng nhảy lên, cô bé này vẻ mặt khi tính kế người
khác thật giống với mình nha! Đúng là người phụ nữ của anh thì cái gì
cũng đều giống! Thần Bắc Minh cảm thán một câu.
Anh đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính của cô.
-" Ai da, đau chết đi được! Anh làm gì thế hả?!"- Ngạn Băng hồn cuối cùng
cũng về với xác, nhanh chóng trừng mắt lên án người đàn ông trước mặt.
-" Không phải muốn đi dự tiệc rồi sao? Vậy tôi dẫn em đi mua đồ!"
-" Hả?!"- Ngạn Băng trố mắt lên nhìn anh, đồ mới trong tủ chưa mặc tới của cô có thể chất thành núi rồi, nếu mua thêm nữa thực sự có thể đè chết
người đó!
-" Em không mua đâu, để xem một chút trong tủ có bộ nào phù hợp hay không!"
Thần Bắc Minh không phản đối, chiều theo ý cô, chỉ cần cô thích thì với anh cái gì cũng được!
Ngạn Băng đi tới phòng thử đồ của mình, Thần Bắc Minh cũng đứng dậy đi theo cô.
-" Anh đi theo làm gì chứ?!"- Cô chu môi lên bất mãn, người đàn ông này
không giây phút nào là không muốn chiếm tiện nghi của cô! Có khi nào đây là tác dụng phụ của việc cấm dục hay không.
A, đúng rồi! Ngạn Băng đột nhiên nhớ tới một chuyện. Hôm nay kì kinh
nguyệt của cô đã kết thúc, nếu anh nhìn thấy còn không phải muốn đè cô
ra ăn luôn sao! Không được, thực nguy hiểm, cô phải tự cứu lấy mình
thôi!
-" Ách... hay, hay là chúng ta đi mua đồ đi, em cảm thấy đồ trong tủ đều cũ hết
rồi! Nhân tiện chúng ta đi dạo một chút cũng tốt!" (đồ chưa mặc cũng cũ
được đấy các bác ạ, hihi)
Thần Bắc Minh cũng không chút nghi ngờ, lập tức đồng ý. Hai người cùng nhau
đi dạo khắp nơi, lúc trở về thì đồ đạc mà Thần Bắc Minh mua cho cô có
thể chất cao đến hai mét.
Ngạn Băng khóc không ra nước mắt, nhìn đống quần áo kia, thực sự lãng phí
muốn chết. Nhưng không sao cả, sau này nếu không dùng tới cô đều có thể
bán cho hội từ thiện, số tiền mà cô lấy lại được cũng có thể đem đi tiêu vặt.
Thần Bắc
Minh tự tay chọn lấy cho Ngạn Băng một chiếc đầm trắng hai dây, từng lớp từng lớp đều được đan chéo màu trắng lẫn màu đen nhìn có vẻ không phù
hợp nhưng khi được mặc lên người cô lại rất hài hòa, còn tôn được lên
dáng người nóng bỏng quyến rũ của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT