Ngạn Băng và Thần Bắc Minh ngồi một bên im lặng ăn cơm. Thậm chí, Thần Bắc Minh còn nhàn nhã gắp miếng đùi gà lớn vào chén của cô. Cả hai người làm như không có gì xảy ra tiếp tục công việc ăn uống "vĩ đại" của mình.

Ngạn Băng bỏ vào miệng miếng thịt mà anh vừa gắp cho cô, tay trái chống lên cằm mình nhìn vở kịch do hai người kia diễn xuất.

Mạc Quân Tịch làm việc chưa bao giờ khiến cô phải thất vọng cả! Mới nói trưa nay thế nhưng lại bức cho người ta chật vật thảm hại tới mức này rồi!

Bên kia, Thần phu nhân tức giận sắc mặt xanh mét như tàu lá chuối vậy! Bà ta giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt của Lưu Mộng Ảnh.

Lưu Mộng Ảnh ăn đau nằm bệt xuống sàn nhà, khóe miệng rỉ ra chút máu. Đột nhiên nhìn thấy chiếc giày da của Thần Bắc Minh bên cạnh, ánh mắt của cô ta sáng lên, bò tới chỗ của Thần Bắc Minh ôm lấy chân anh.

-" Thần tổng, nể tình tôi đã từng là tình nhân của anh, anh cứu tôi đi mà! Thần tổng...!"

Thần Bắc Minh nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống.

-" Bỏ ra!"- Anh mở miệng, giọng nói lạnh lẽo không độ ấm khiến trong lòng Lưu Mộng Ảnh đều cảm thấy run rẩy. Nhưng vì tìm một đường sống, cô ta không thể bỏ qua cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.

-" Thần tổng, nếu anh cứu tôi, tôi sẽ nói cho anh biết bí mật của mẹ anh."

Nhìn thấy Thần Bắc Minh vẫn không có phản ứng, cô ta cho rằng anh đã đồng ý liền tuôn ra một tràng:-" Thần tổng, mẹ anh là một người rất độc ác, bà ta nói nếu như tôi giết tiện nhân kia, bà ta sẽ giúp đỡ Lưu Thị. Bà ta đưa người tới cho tôi, nói rằng tôi phải bắt cóc cô ta, sau đó cho người cưỡng hiếp cô ta cho tới chết."

Thần phu nhân đứng bên kia sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, bà ta nhìn khuôn mặt Thần Bắc Minh âm trầm như tu la đến từ địa ngục nên không dám tới gần kéo Lưu Mộng Ảnh ra ngoài, chỉ có thể để Lưu Mộng Ảnh nói ra hết những việc mà bà ta đã làm.

Thần Bắc Minh giả bộ như không biết gì, âm trầm mở miệng hỏi tiếp:-" Sau đó, cô ấy đâu rồi?!"

-" Cô ta... tôi không biết, lúc tôi quay lại cô ta đã không còn ở đó. Những người đó đều bị ai đó giết chết hết rồi!"- Lưu Mộng Ảnh thành thật nói ra tất cả những gì mình biết.

Đối với Ngạn Băng mà nói, cô chẳng có hứng thú gì với sự kiện mà Lưu Mộng Ảnh mới nói ra, tựa như nó chẳng hề liên quan một chút nào tới cô vậy! Nhưng với hai chị em nhà họ Thần lại tựa như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, nhấc lên một làn sóng lớn.

-" Cái gì?! Mẹ, là mẹ làm sao?"- Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương đồng thanh nói ra lời chất vấn. Không thể tin được, cái Thần phu nhân giả mạo này đã không phải mẹ của bọn họ, mà còn tác oai tác quái, làm mưa làm gió trong nhà họ Thần này! Anh cả cũng vì chuyện này mà thật lâu cũng không có về nhà một lần?! (Hai chị em này đều biết bà này là giả nha!)

Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương chỉ dám bất mãn ở trong lòng nhưng lại không dám nói ra. Anh cả đã từng nói, thời cơ chưa tới, việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài nếu không sẽ làm hỏng đại sự. Các cô cũng tin chắc rằng, anh cả sẽ có biện pháp làm ổn thỏa mọi việc!

Thần phu nhân nghe những lời chất vấn kia, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, vô lực ngồi sụp xuống ghế.

Hàn Như Kiều ngồi bên kia sắc mặt cũng không được tốt đẹp cho lắm, nếu Thần phu nhân rơi đài thì làm sao cô ta có chỗ đứng trong cái Thần gia này đây?!

Quay trở lại với Thần Bắc Minh, anh không nói gì, âm thầm ngoắc tay với người bên ngoài cửa. Hai người đàn ông đô con lực lưỡng mặc vest đen đi vào kéo Lưu Mộng Ảnh ra ngoài.

Lưu Mộng Ảnh vẫn chưa hồi thần lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh:-" Thần tổng, không phải anh đã đồng ý cứu tôi sao?"

Thần Bắc Minh khẽ nâng khóe môi nở một nụ cười trào phúng:-" Tôi đã nói ra sẽ đồng ý cứu cô sao?"- Thần Bắc Minh như chợt nhớ ra cái gì đó, lại bổ sung thêm một câu:-" Chăm sóc cô ta thật tốt, sau đó mới thả cô ta rời đi!"

Lưu Mộng Ảnh khuôn mặt xám ngoét, đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng vô tận. Nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng của anh, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi cực độ, cô ta gào thét giãy dụa không ngừng.

Đợi đến khi âm thanh của Lưu Mộng Ảnh biến mất hoàn toàn, anh quay sang nhìn Ngạn Băng đang ngồi xem kịch ở một bên, vẻ lạnh lẽo trên gương mặt biến mất tăm hơi, chỉ còn lại cưng chiều và sủng nịch! Anh cầm khăn mềm lau khóe miệng còn dính một chút dầu mỡ của cô, hơi nhếch miệng.

-" Ăn no? Chúng ta trở về nhà, ở đây rất ô nhiễm!"

-" Được!"- Ngạn Băng gật đầu, vui vẻ khoác tay của anh.

Thần Bắc Song ngồi đối diện ngẩn người ra nhìn anh cả mình và cô gái kia, như chợt hiểu ra cái gì đó, cô quay sang Thần Bắc Sương.

-" Chị, chị có nghĩ tới điều em đang nghĩ hay không?"

-" Ừm..."- Thần Bắc Song gật gật đầu, sau đó lại vuốt vuốt cằm, bày ra dáng vẻ bà cụ non.

-" Minh Nhi, con nghe ta giải thích, mọi chuyện không phải giống như con nghĩ đâu! Minh Nhi..."- Thần phu nhân đột nhiên đứng lên chạy theo sau Thần Bắc Minh, lời lẽ biện giải.

Nếu Thần Bắc Minh nghi ngờ thì không phải mọi chuyện bà ta sắp đặt đều đổ vỡ hay sao! (Trời, ảnh biết từ lâu rồi, cái lão thái bà này vẫn cho là mình diễn tốt lắm hay sao á (-_-)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play