-" Minh, con về rồi, lại đây nói chuyện với Như Kiều a!"- Thần phu nhân vẫy vẫy tay với Thần Bắc Minh. Lúc này mới chợt nhận ra rằng, ngoài họ còn có một người lạ mặt khác, ánh mắt bà ta cất chứa một tia sắc bén liếc qua cánh tay đang ôm eo Ngạn Băng của Thần Bắc Minh.

Hàn Như Kiều ngước mắt lên nhìn, chợt ngây người lại một lúc sau mới phản ứng được. So với lần trước, lần này cô ta biểu hiện khá tốt, không giống như lúc ở quán bar.

-" A, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi! Nhưng mà, chắc là chưa có ai nói cho cô biết, Minh chính là vị hôn phu của tôi, phiền cô bỏ tay ra khỏi người anh ấy!"- Ý tứ ra lệnh không cho phép cự tuyệt kia khiến Ngạn Băng nhíu nhíu mày liễu.

Cô bỏ tay của Thần Bắc Minh ra khỏi người mình, đi đến gần ghé sát vào tai của cô ta.

-" Ha! Hàn tiểu thư, cô nghĩ cô là ai vậy, là nhị tiểu thư Hàn gia? Hay là chủ nhân của căn biệt thự này? Đã dám tuyên bố rằng anh ấy là vị hôn phu của cô mà lại không có bản lĩnh cướp được à! Đừng để cho người ngoài nhìn vào cũng phải cảm thấy khinh thường nhà họ Hàn!"

Hàn Như Kiều tức giận đến khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn trừng Ngạn Băng như muốn xé xác cô ra vậy!

Sắc mặt của Thần phu nhân ở phía sau cũng không được tốt đẹp cho lắm! Bà ta ở gần Hàn Như Kiều nên lời Ngạn Băng nói đều nghe được nhất thanh nhị sở. Đáy mắt lóe lên một tia sát khí rồi nhanh chóng biết mất.

Mà Ngạn Băng cũng không có ý muốn che giấu, cố ý nói như vậy để kích thích cả hai người bọn họ.

Thần Bắc Minh nheo mắt lại nhìn một màn kia, cũng nắm được tia sát khi vừa lóe lên trong mắt Thần phu nhân. Anh không nói gì, tiến đến ngồi trên ghế salon, kéo Ngạn Băng vào lòng mình, bàn tay to bá đạo ôm cô để cô ngồi lên cặp đùi rắn chắc.

Ngạn Băng chính là thích sự bá đạo này của anh, cánh tay vòng qua cổ của người đàn ông, hơi nhếch khóe miệng cười khẽ.

Thần phu nhân có vẻ rất chướng mắt với hình ảnh này, khuôn mặt u ám thêm một phần.

-" Anh cả, anh tới rồi!"- Đúng lúc này, một giọng nói vui vẻ vang lên từ trên lầu, kèm theo cả tiếng bước chân vội vã.

Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương chạy ba bước thành hai bước vồ tới chỗ Thần Bắc Minh. Ngạn Băng nhướng nhướng mày, lập tức tránh sang một bên nhường chỗ cho hai người bọn họ.

Lúc vẫn còn mất trí nhớ, hai người này cũng không có làm gì quá đáng với cô. Ngạn Băng không có chán ghét nhưng cũng không có hảo cảm, cô chỉ nhường chỗ bởi hai người họ là em gái Thần Bắc Minh mà thôi!

Trong mắt Thần Bắc Minh chứa một chút ý cười nhàn nhạt, ở nơi này chẳng còn lại thứ gì đáng giá đối với anh cả. Hai đứa em gái này là thứ duy nhất khiến cho anh phải bận tâm đến.

Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương giống như hai con chim sẻ nhỏ, líu ríu líu ríu không ngừng. Không khí trầm trọng trong đại sảnh cũng vì vậy mà được hòa tan. Lúc này, Thần Bắc Song mới để ý tới, ngoài đám người này còn có một người mà cô không biết nha!

-" Cô là bạn gái mới của anh tôi sao?!... Thật xinh đẹp!"- Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương mỗi người một câu nói không ngừng khiến Thần Bắc Minh và Ngạn Băng đều cảm thấy đau đầu.

-" Này, chúng ta đã gặp qua ở đâu chưa vậy? Nhìn cô thực sự có chút quen mắt!"- Thần Bắc Song nhìn kĩ Ngạn Băng, buông ra một câu. Không chỉ như vậy, tuy mới gặp lần đầu nhưng cô lại đặc biệt có hảo cảm với người bạn gái mới này của anh cả nha!

-"..."- Ngạn Băng trầm mặc không nói gì.

-" Được rồi! Mọi người lại ăn cơm đi!"- Thần phu nhân đột nhiên lên tiếng, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa bốn người kia.

Quả nhiên, nghe đến ăn, hai tiểu thư Thần gia liền mắt sáng như sao, lôi lôi kéo kéo Ngạn Băng và Thần Bắc Minh đi tới bàn ăn. Dường như vô tình hữu ý quên mất Hàn Như Kiều đứng bên kia.

Đúng lúc này, đột nhiên Lưu Mộng Ảnh từ bên ngoài chạy vào, quỳ sụp dưới chân Thần phu nhân la khóc.

-" Thần phu nhân, cầu xin người, cầu xin người cứu lấy nhà... à không, cứu lấy tôi!"- Lưu Mộng Ảnh không còn cái dáng vẻ kiêu ngạo tự đại thường ngày nữa, nước mắt nước mũi tùm lum nhìn Thần Phu nhân bằng ánh mắt khẩn cầu.

Khuôn mặt Thần phu nhân phải nói là vô cùng đặc sắc, hết chuyển từ trắng sang xanh.

Bà ta nhìn qua Thần Bắc Minh, thấy anh vẫn không có chút phản ứng nào mới âm thầm thở ra một tiếng nhẹ nhõm, hét lên:-" Ai cho cái người điên này vào đây vậy hả?! Lôi ra ngoài cho ta!"

-" Thần phu nhân, nhà tôi đều bị người ta tịch thu hết rồi. Hơn nữa bọn họ đều muốn hại tôi, bà nhất định phải giúp tôi, nếu không tôi nhất định sẽ nói cho người khác biết chuyện mà bà đã làm!"- Giống như không có ai nghe bà ta nói vậy, không có một người nào đi vào kéo Lưu Mộng Ảnh ra ngoài. Cô ta vẫn cố chấp nắm lấy quần áo bà ta lôi kéo, ánh mắt tràn ngập uy hiếp nhìn Thần phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play