Thần Bắc Minh đưa tay nới lỏng cà vạt của mình. Cởi luôn áo khoác vứt qua một bên.
Lúc này Ngạn Băng mới chợt nhận ra rằng, chính mình đang ở trong tình thế
rất nguy hiểm. Cô cầm chiếc chăn bên cạnh trùm lên người mình.
-" Anh... anh làm cái gì đó hả?!"- cô lắp bắp hỏi, đôi mắt như con nai nhỏ lạc đường bị hoảng sợ nhìn anh đầy cảnh giác.
-" Làm gì? Cô nam quả nữ ở trong phòng thì em nghĩ là có thể xảy ra chuyện gì?!"- Thần Bắc Minh không trả lời mà hỏi lại cô.
Ngạn Băng nghẹn lời.
Nhìn thấy cô ngay cả phản bác cũng không thể, Thần Bắc Minh giật chiếc chăn
ra khỏi, cúi xuống kéo chân của cô về phía mình. Ngạn Băng bị anh kéo
đặt ngay dưới thân, đôi môi mềm mại liền bị người đàn ông chiếm đóng.
Hơi thở của anh và cô đều trở nên hỗn loạn, cánh môi phớt hồng mọng nước bị anh mút thật mạnh, chiếc lưỡi linh hoạt giống như một con rắn nhỏ chui
vào miệng cô quấn lấy cái lưỡi nhỏ xinh của cô chơi đùa.
Ngạn Băng hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn kia, quên cả phản kháng. Chiếc đầm bị anh vén lên đến tận eo, để lộ quần lót ren màu hồng phấn vô cùng thu hút. Bàn tay tà ác cũng không rảnh rỗi luồn vào bên trong xoa lên cánh
hoa non nớt ẩm ướt của cô.
Giống như cảm nhận được có vật thể lạ muốn tiến vào, hang động nhỏ hơi khép
chặt lại, muốn ngăn chặn không cho phép thứ gì có thể vào được.
Ngạn Băng thở dốc, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng quyến rũ, bàn tay mảnh khảnh
vô lực muốn đẩy tay của người đàn ông ra khỏi người mình. Ngón tay Thần
Bắc Minh thật chính xác tìm đúng lỗ nhỏ kia, đi vào.
Nhận thấy cô bé ở phía dưới vẫn chưa ẩm ướt lắm, anh động một chút, ngón tay cắm sâu vào nơi tư mật kia, rồi lại rút ra. Hành động không ngừng lặp
đi lặp lại. Ngạn Băng thở dốc không ngừng, chỉ đối diện với nụ hôn của
anh cô đã mất hết sức lực rồi, làm sao còn sức để phản kháng lại được
nữa đây!
Bàn
tay to lớn ở phía trên phủ lên một bên ngực, xoa nắn. Động tác của anh
rất rất thuần thục dẫn dắt cô từng chút từng chút trầm mê vào trong đó!
Thần Bắc Minh ngừng lại nụ hôn nóng bỏng, rút ngón tay ra khỏi nơi mềm mại
kia, tiểu huyệt nhỏ nhắn được lấp đầy đột nhiên bị rút ra khiến nó tựa
như vô cùng luyến tiếc, hoa môi không ngừng khép mở trào ra mật dịch
trong suốt.
-" Thế nào, muốn sao?!"- Thần Bắc Minh thực tà ác cười cười nhìn cô.
Ngạn Băng nằm yên trên giường lớn, đôi mắt mông lung phủ một tầng sương mù
thật mỏng. Hai chân cọ cọ vào nhau rất muốn một cái gì đó lấp đầy, nhìn
thật đáng thương.
Thần Bắc Minh không biết từ lúc nào cũng đã thoát sạch quần áo trên người
mình, anh lật người Ngạn Băng, để cô nằm bò xuống giường, hai tay bám
lấy thành giường.
-" A..."- Cây gậy thịt thật lớn cuồn cuộn đầy gân xanh khẽ ma sát trước
cửa động ẩm ướt. Thân thể của cô hơi run rẩy phủ phục trên gối đầu. Đôi
môi vô thức bật ra vài âm thanh rên rỉ mê người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT