Hàn Như Kiều ôm mặt chạy xuống cầu thang.

Đúng lúc này, Ngạn Băng đang chuẩn bị bước vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Hàn Như Kiều sắp sửa đụng vào người mình, cô nghiêng người qua một bên tránh đi khiến cô ta thật hoa lệ ngã xuống đập đầu vào chiếc bàn gần đó.

Đang lúc tức giận không có gì phát tiết, Hàn Như Kiều hét ầm lên:-" A! Cô có mắt hay không vậy hả?! Hay để tôi móc mắt cô ra khỏi đem đi cho chó ăn..."

-" Rõ ràng là cô đụng vào người tôi còn dám ở đó sủa bậy cắn bạ. Cô có tin hay không, tôi liền làm cho cô cả đời này cũng không thể mở miệng ra được nữa!"- Ngạn Băng thật "dịu dàng" nói ở bên tai của cô ta, một trận hàn khí từ lòng bàn chân truyền đến đại não khiến Hàn Như Kiều hoàn toàn im lặng không dám hé môi nói thêm nửa chữ. Không biết vì sao cô ta thật sự có cảm giác người phụ nữ này tuyệt đối có khả năng nói được làm được.

Hàn Như Kiều ngẩng đầu lên, chợt phát hiện ra đây chính là người phụ nữ mà lúc nãy Thần Bắc Minh vẫn nhìn chằm chằm. Cô ta cắn môi mình đến bật máu, đôi mắt ác độc trừng Ngạn Băng.

-" Như Kiều, con không sao chứ?!"- Hàn Ngô Huy từ trên lầu chạy xuống đỡ Hàn Như Kiều lên ghế ngồi. Quay ra không nói hai lời liền giơ tay lên định tát vào mặt Ngạn Băng.

Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy tay của ông ta, giữ chặt lấy. Thần Bắc Minh một tay giữ Hàn Ngô Huy, một tay kéo cô vào lòng mình. Anh vứt tay của Hàn Ngô Huy rồi ôm Ngạn Băng đi ra khỏi cửa.

Hàn Như Kiều nhìn Thần Bắc Minh ôm Ngạn Băng rời khỏi, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí rồi biến mất.

.......

Ngạn Băng giãy dụa muốn thoát khỏi Thần Bắc Minh. Sức của cô đối với người khác có lẽ là rất mạnh, nhưng đối với anh thì giống như đang gãi ngứa vậy. Anh vứt cô vào trong xe đóng sầm cửa lại, bỏ rơi một đám thuộc hạ ở phía sau rồi lái thẳng một mạch về khách sạn Thiên Đường.

-" Thần Bắc Minh, anh phát điên cái gì chứ! Tôi chẳng qua là chỉ tới đó chơi một chút thôi!"- cô bĩu môi, hết sức khó chịu với hành vi của anh.

-" Em dám ăn mặc như vậy à?!"- Thần Bắc Minh gầm nhẹ, rồi đưa cô lên thẳng phòng của mình trên tầng cao nhất. Điều khiến Ngạn Băng cảm thấy ngạc nhiên là, phòng của anh lại ở ngay bên cạnh phòng của cô, thế nhưng từ trước tới giờ cô cũng chưa từng để ý tới.

-" Em thường xuyên tới những nơi như vậy?"- Thần Bắc Minh đem cô vứt lên giường, hỏi.

Ngạn Băng căn bản là vẫn chưa ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình, vẫn thản nhiên trả lời lại anh:-" Tất nhiên!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play