Bên trong căn phòng đầy xuân sắc hoàn toàn trái ngược với khung cảnh bên ngoài phòng.
......
-" Tiêu Ẩn, cậu làm cái gì vậy, hại tôi suýt chút nữa đứng không vững mà
ngã xuống rồi! Chờ một lát tôi nhìn thấy thì sẽ cho cậu xem!"- Thần Bắc
Song ngồi trên người Tiêu Ẩn, dùng giọng nói nhỏ nhất của mình nói với
cậu ta.
-" Có thấy gì hay không? Em đã xem một lúc rồi đấy?"- Thần Bắc Sương đứng một bên hỏi.
-" Cái lỗ này nhỏ quá, em chẳng thấy gì cả, hay chúng ta đào một cái lỗ lớn hơn một chút sẽ thấy rõ hơn đó!"
-" Không được!"- Tiêu Ẩn phản bác ngay lập tức:-" Nếu đào một cái lỗ lớn hơn Minh chắc chắn sẽ phát hiện ra."
( T/giả: mọi người có đoán được là ba người này đang làm cái gì không ạ >. -" Hừ, chỉ thấy mờ mờ bóng lưng của anh cả mà thôi, xuân cung đồ sống động như vậy mà không thể xem a!"- Thần Bắc Song hơi hậm hực.
-" Không bằng đào một cái lỗ khác lớn hơn đi!"- đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau.
-" Không phải lúc nãy Tiêu Ẩn mới phản đối sao?!"- Thần Bắc Song trả lời theo bản năng, cũng không hề biết là ai đang hỏi mình.
Một lát sau, Thần Bắc Song chợt nhận ra có gì đó không đúng cho lắm, từ từ quay đầu nhìn ra đằng sau.
Một người đàn ông mặc áo blouse màu trắng, tay ôm một đống tài liệu đứng
sau lưng của Thần Bắc Song, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn ngược lại. Cô hoàn toàn ngớ người, khóe miệng co quắp.
Lúc này cô mới chợt nhận ra rằng, Thần Bắc Sương đứng một bên nhìn cô bằng
ánh mắt rất kì lạ, ngay cả Tiêu Ẩn nhìn thấy hắn cũng là không dám nhúc
nhích chứ đừng nói tới chuyện sẽ thông báo cho cô.
-" A ha ha, Tiêu tiên sinh, tôi, chúng tôi chỉ là, chỉ là thấy tò mò nên
mới... mới..."- Thần Bắc Song gấp gáp tới độ nói lắp bắp.
-" Anh... anh có thể đừng nói cho anh cả của tôi được không?!"- Thần Bắc Song xoa xoa tay cười lấy lòng.
-" Được."- Tiêu Ngân trả lời rất sảng khoái.
-" Hả!"- Thần Bắc Song phản ứng có chút không kịp với thực tế, cô cho rằng phải van nài đối phương, hơn nữa có khả năng anh ta sẽ không đồng ý,
không ngờ anh ta lại hào sảng như vậy!
-" Nhưng với một điều kiện, đó là... cậu ta chưa biết!"- Thần Bắc Song lại ngơ ngẩn thêm một chút, chưa thể tiếp thu được lời nói của Tiêu Ngân.
-" Ý của anh là gì? Chẳng lẽ anh nói là anh cả,... anh cả biết rồi sao?"
Tiêu Ngân cũng rất vô tư gật đầu một cái, hoàn toàn đánh tan hi vọng nhỏ
nhoi của cô. Ban đầu cô còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng không ngờ...
Thì ra bọn họ dễ dàng lẻn vào đây nhìn trộm anh cả là bởi vì anh ấy đã sớm
biết, hơn nữa còn sắp sẵn một cái bẫy cho bọn họ nhảy vào!
Đúng rồi, anh cả luôn thông minh như vậy sao có thể bị mắc lừa vì một cái Mộ Lam Như cỏn con cơ chứ!
Tiêu Ngân vẫn giữ nguyên bộ dáng cười như không cười của mình, bỏ thêm một
câu:-" Cậu ta nói rằng, cả ba người tới từ đường quỳ cho đến khi cậu ta
xong việc sẽ tính sổ sau!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT