-" Thì sao nào!"- Tô Ngân trả lời bằng giọng đầy khiêu khích.
-" Cô..."- Sana tức giận thở hổn hển không nói được lời nào.
Bên kia, Ngạn Băng bị Tô Ngân đẩy tới trước mặt Hàn Ngô Huy, cây súng bằng
bạc vẫn giữ nguyên trên đầu. Cô không nhúc nhích, chỉ yên lặng đứng đó
nhìn hắn, ngón tay ở phía sau lặng lẽ làm một động tác với Thần Bắc
Minh, ý nói anh không cần phải lo lắng.
Thần Bắc Minh chỉ hơi cau mày, anh tin tưởng cô, chỉ cần cô nói không có việc thì chắc chắn sẽ không có gì xảy ra.
-" Hahaha, hai mươi năm trước, Hàn Ngân Thương bại trong tay ta. Hai mươi
năm sau, lịch sử lặp lạicon gái hắn cũng sắp sửa đi theo hắn rồi!
Hahaha... Hàn Băng Băng, mày vẫn là nên cảm tạ tao đã đưa mày đi gặp cha mẹ mày đấy!"- Hàn Ngô Huy không quan tâm ở đây còn rất nhiều người, bởi trong mắt hắn, những kẻ này, đều là người chết! Chỉ cần giết hết đám
người này, việc mà hắn làm sẽ có ai biết được? Một lần nữa, Thần gia
cũng sẽ thuộc về hắn, Ngạn Thị cũng sẽ là của hắn!
Hàn Ngô Huy cười lớn, trong mắt không che dấu đắc ý và sự điên cuồng đáng sợ.
Mọi người ở đây đều bị sự điên dại của hắn làm lạnh sống lưng, biết chắc
chắn tên này thế nào cũng sẽ giết người diệt khẩu, hy vọng của mỗi người đều từ từ vùi tắt.
Cạch! Một khẩu súng lại từ đâu chĩa sát vào đầu của Hàn Ngô Huy, thành công
ngăn chặn tiếng cười cuồng dại của hắn. Âm thanh trong lễ đường ngưng
bặt, một tia hy vọng lại từ trong lòng mỗi người dần dần bùng cháy lên.
Khóe môi Melisa vẫn treo một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, ngón tay cầm khẩu
súng lại giống như một khúc gỗ chọc thẳng vào đầu Hàn Ngô Huy, cứng đơ
và lạnh toát.
Lần này, người kinh ngạc nhất chính là hắn, hắn liếc mắt sang nhìn Melisa.
-" Cô...!"- Gân xanh trên trán của hắn nổi lên giật giật không ngừng, một lát mới phun ra được một chữ.
-" Sao thế, tôi có làm gì sao?!"- Melisa vẫn là một bản mặt vô tội nhún nhún vai.
Một màn kịch hài hước trước mắt khiến bao người đều ngây như phỗng. Cái gì
vậy? Người này chỉ súng vào người kia, người kia nữa lại chĩa súng vào
người này, vở kịch này đúng là chưa thấy qua bao giờ a!
Ngạn Băng giống như mới vừa diễn xong, cái vẻ mặt trầm trọng lúc nãy đã biến mất không còn tăm hơi. Dù có bị chỉ súng vào đầu vẫn uy nghiêm như bình thường.
-" Bắn đi!"- Ngạn Băng lại giở giọng khiêu khích đối với Tô Ngân. Cô ta do dự
nhìn sang Hàn Ngô Huy xin mệnh lệnh thì nhận được cái trừng mắt của hắn. Hiện tại hắn cũng đang bị đe dọa, hắn còn rất yêu quý sinh mạng mình,
làm sao sẽ ngu ngốc làm liều!
Bây giờ, người chiếm thế thượng phong hoàn toàn là Ngạn Băng. Mà người nắm trong tay toàn bộ cục diện cũng là Ngạn Băng.
Cô nhếch môi, hất tay một cái, chiếc súng đang chỉa trên đầu mình liền bay ra xa. Tô Ngân không thể làm gì hơn là đứng đó, không cam lòng cắn môi. Hiện tại bọn họ đang yếu thế, không thể manh động!
Cô ta vẫn là không nén nổi tò mò của mình, lạnh giọng hỏi Ngạn Băng:-" Vì sao cô lại biết tôi là nội gián?!"
-" Vì sao ư?"- Ngạn Băng cười khẩy, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, chậm chạp kể lại dòng hồi tưởng của mình.
'Một năm trước.(lúc chị mới nhớ lại, chương 48)
-" Melisa, tôi cần cô... diễn một vở kịch!"
-" Ồ, thú vị nha, kịch gì vậy? Nếu không hay tôi sẽ không diễn đâu!"
-" ...Tôi muốn cô bằng mọi cách lấy được lòng tin của Hàn Ngô Huy, trở thành người bên cạnh hắn!"
Melisa đã biết nhưng lại cố ý bẻ cong sự thật:-" Trở thành người của hắn, ý cô là muốn tôi hy sinh tấm thân trong trắng này của mình sao? Cô thật nhẫn tâm!"
Mí mắt Ngạn Băng khẽ giật giật, gắt lên:-" Cô không thể nói chuyện đàng hoàng được hay sao hả?!"
-" Hừ, đàng hoàng thì đàng hoàng, làm gì dữ vậy chứ!"- Cô ta bĩu môi.
-" Tự dưng lại muốn tôi đi làm nội gián cho Hàn Ngô Huy, chắc là có chuyện gì xảy ra rồi phải không?"- Melisa nghiêm túc hỏi.
-" Tôi bị tai nạn... máy bay, mất trí nhớ."
-" Ồ, thật khâm phục người nào có thể tính kế được Boss nha, thảo nào mà tôi không thể liên hệ với cô suốt mấy tháng qua."
-" Người nào? Còn có kẻ nào có thể tính kế được tôi ngoài người trong tổ chức!"- Ngạn Băng cười mỉa.
Nói xong, cô quay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt Melisa.
-" Này này, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó chứ, tôi không phải là nội gián a."
-" Hừ, có nội gián nào sẽ nói mình chính là nội gián hay không?!"- Ngạn
Băng lườm Melisa một cái, sau đó buông tha cho cô ta, xoay người đi vào
phòng.'
--- Kết thúc hồi tưởng---
-" Thì ra ngay từ lúc đó cô đã nghi ngờ, quả nhiên là truyền nhân của Ngạn Tâm!"- Tô Ngân cắn răng nói.
-" Không thì sao? Nếu như không có được sức cảnh giác cao như vậy, tôi đã
chết từ lâu rồi!"- Ngạn Băng đột ngột hét to lên, âm thanh vang vọng tứ
phía.
-" À, cô có biết vì sao tôi lại cảnh giác như vậy hay không?"- Ngạn Băng tiến đến nói nhỏ vào tai Tô Ngân.
-" Là hắn!"- Cô chỉ về phía Hàn Ngô Huy, tiếp tục nói:-" Chính là hắn đã
dạy cho tôi cách phải sinh tồn như vậy đấy, không thể tin tưởng bất kì
ai dễ dàng được đâu!"- Thật nực cười, ba cô trước kia chính là quá tin
tưởng Hàn Ngô Huy mới bị hắn giết hại, cô làm sao có thể lại dẫm lên vết xe đổ đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT