Ngạn Băng thật cố gắng để giữ bình tĩnh không được phát hỏa, cô còn phải biết tên kia muốn làm gì mà tìm cách ứng phó chứ.
Hàn Ngô Huy lấy ra một chiếc USB cắm vào ổ máy tính, rồi dùng hình chiếu phóng to lên bức tường trước mặt.
Trong đoạn video chính là hình ảnh ba của Thần Bắc Minh đang bắn phu nhân của Hàn gia - Băng Liên. Hàn Ngân Thương cũng trúng đạn nằm một bên bất lực nhìn cảnh này mà không làm gì được, có thể từ ánh mắt của ông mà nhìn
ra được sự tuyệt vọng và tang thương trong đó.
Ngạn Băng đứng một bên, hai tay nắm chặt, nội tâm phẫn nộ tựa như một ngọn
núi lửa sắp phun trào. Chuyện quá khứ hơn hai mươi năm về trước cô tận
mắt chứng kiến, làm sao có thể giả được. Cô tận mắt trông thấy Hàn Ngô
Huy bắn mẹ mình, lúc đó cô còn quá nhỏ không thể giúp cha mẹ, chỉ biết
đứng núp sau rèm cửa nhìn mọi chuyện khủng khiếp diễn ra.
Nó luôn là nỗi ám ảnh tâm trí, là cơn ác mộng mỗi khi cô chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ, Hàn Ngô Huy lại sửa lại nội dung của đoạn video để lay động người
khác về phe mình muốn đối chọi với cô và Thần gia. Đáng tiếc, cô nhất
định sẽ không để chuyện đó xảy ra!
Hình ảnh rõ mồn một trước mắt, chỉ có những người trong cuộc hoặc tinh mắt
mới nhìn ra đoạn phim kia không bình thường, còn lại dĩ nhiên đều trúng
kế của hắn, quay sang chỉ trích Thần gia.
-" Hừ, ta còn tưởng Thần Khương và Hàn Ngân Thương là anh em tốt, không
ngờ cũng đến thế mà thôi!"- Một người đứng sau Hàn Ngô Huy nói. Thần gia cây to đón gió, đương nhiên sẽ rước đến không ít người ganh ghét đố kị, người vừa nói cũng chính là một trong số đó. Đây chính là một cơ hội
hiếm có để lật đổ Thần gia, sao hắn sẽ buông bỏ được! Nhưng việc này chỉ được phép thành công, không được thất bại, nếu không hậu quả khôn
lường!
Đám khách khứa còn lại nghe thấy lời nói của tên kia cũng đều nhao nhao phụ họa, châm chọc khiêu khích Thần gia.
Thần Bắc Minh và vợ chồng Thần lão gia đều rất trấn tĩnh, không hề lay động. Nhưng Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương tính cách như công chúa được
nuông chiều từ nhỏ, lại cộng thêm vài người trẻ tuổi tính tình nông nổi, làm sao sẽ để yên cho đám người kia, liền cãi tay đôi tạo thành một
trận ầm ĩ. Thuộc hạ của Thần Bắc Minh cũng tức tới lộn ruột, rất muốn
xông lên quần chiến với đám người kia lại không có lệnh của anh nên đành phải đứng yên.
Ngạn Băng thở hắt một tiếng, vẫy vẫy tay với Sana:-" Cô, lại đây!"
Sana đi tới, Ngạn Băng đưa cho cô ta một chiếc USB khác nhưng lại khá giống
với của Hàn Ngô Huy. Không cần phải nhiều lời, Sana cũng tự biết việc mà mình cần làm, xách tới một chiếc máy tính khác rồi cắm USB vào.
Thao tác nhanh gọn xong xuôi, trên màn hình lại xuất hiện một đoạn video y
hệt như cái của Hàn Ngô Huy, điểm khác biệt duy nhất đó là, người bắn
Băng Liên là hắn, không phải Thần Khương.
Hàn Ngô Huy giật mình trong lòng. Sao có thể? Đoạn video này chỉ mình hắn mới có, con ranh này lấy từ đâu ra?
Hai thước phim giống y hệt nhau nhưng lại khác "diễn viên" khiến mọi người bắt đầu bàn tán rầm rộ.
-" Cắt ghép sao? Nhưng nhìn không ra cái nào mới là thật, cái nào là giả?"
-" Không hề lộ chút sơ hở, xem ra người cắt ghép đoạn video này rất giỏi trong ngành a!"
-"..."
Ngạn Băng cảm thấy hiệu quả đã đạt tới cột mốc mà mình mong muốn, cô tháo bỏ miếng vải voan che mặt xuống. Không khí xung quanh bỗng chốc lặng ngắt
như tờ. Lát sau mới có người phản ứng lại.
-" Trời ạ, nhìn kìa, gương mặt của cô dâu sao lại giống với Hàn phu nhân như vậy?!"
-" Ơ, chẳng lẽ đây là..."- Có vài người ôm đầu vỗ trán, nói tiếp:-" Đây
chắc chắn là đứa con gái của Hàn gia đã mất tích hơn hai mươi năm về
trước rồi!"
Không ngừng có những lời bàn tán xôn xao vang lên, sự tín nhiệm của mọi người với Hàn Ngô Huy cũng dần dần lệch sang Ngạn Băng.
Mọi người dần dần đổ dồn lại, nghiêng về Ngạn Băng, điều này Hàn Ngô Huy
không hề mong muốn, ánh mắt hắn trong phút chốc trở nên độc ác dữ tợn.
Kế hoạch A đã đổ nát, còn lại kế hoạch B, con bài này rất quan trọng,
không ngờ cuối cùng hắn vẫn phải dùng tới.
Từ bên ngoài cửa chính, một đoàn người mặc áo đen xông vào, hung thần ác
sát chĩa súng vào mọi người trong bữa tiệc. Phút chốc tất cả đều lâm vào hỗn loạn, tiếng la hét khóc thét vang lên từ mọi phía. Thuộc hạ của
Thần Bắc Minh và Ngạn Băng đều đứng xung quanh hai người để bảo vệ,
trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng.
-" Khà, nếu mấy người đã không giúp ta diệt đi bọn kiến hôi này, ta đành
phải ra tay a!"- Hàn Ngô Huy nói trong điên cuồng, hắn trừng mắt nhìn
Ngạn Băng và Thần Bắc Minh, vươn đầu lưỡi đỏ lòm liếm họng súng.
Sự biến thái của hắn khiến mọi người ở đây đều muốn nổi da gà, ghê tởm tìm chỗ nôn ói.
Ngạn Băng đứng giữa vòng tròn, được sự bảo vệ của mọi người. Cứ ngỡ không có việc gì, đột nhiên, một vật cứng lạnh băng chĩa vào đầu cô, nhắm ngay
thái dương.
Ngạn Băng cảm thấy sống lưng cứng đờ, cô làm sao có thể không biết đó là gì được chứ!
Bàn tay đã tách rời khỏi Thần Bắc Minh từ lúc nào cũng không hay, có lẽ là
khi mọi chuyện trở nên hỗn loạn cô đã vô ý bỏ tay của anh ra.
-" Đi!"- Tô Ngân lạnh giọng ra lệnh cho Ngạn Băng, mặt vô cảm chế trụ cô đẩy lên phía trước, đi thẳng tới chỗ của Hàn Ngô Huy.
Thần Bắc Minh cũng không thể làm gì, chỉ cần anh sơ sẩy một chút, viên đạn
kia chắc chắn liền bay thẳng vào đầu cô. Anh cần tìm một biện pháp an
toàn nhất để cứu cô.
Sana trợn tròn mắt, không thể tin được:-" Tô Ngân... cô... là nội gián."- Sana gằn lên, tròng mắt hằn đầy tia máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT