Buổi tiệc kết thúc, Thái Anh thở phào nhẹ nhõm tiễn A Hào và Tiểu Như về nhà. Anh đứng đó nhìn chiếc xe moto từ từ chuyển bánh đến khi khuất xa tầm mắt. Khẽ mỉm cười với bản thân của mình. Đã 7 năm nay thật sự là một khoảng thời gian dài để nhìn lại câu hứa với Vũ Hào. Hứa rằng sau này sẽ đám cưới chung với nhau, cưới một người con gái xứng đáng, cưới một người có thể sống đến trăm năm, anh đã hứa sẽ không thua hắn nhưng đến bây giờ thì thật sự đã game over lâu lắm rồi. Chính anh là kẻ đã phá vỡ lời hứa hẹn năm xưa, đến bây giờ còn không dám xin lỗi trước mặt của A Hào. Bởi vì anh không có tư cách nói câu đó!. Anh chăm điếu thuốc rồi hút một hơi, ngã người vào cánh cổng sắt rồi nhìn lên bầu trời đầy sao. Ánh đèn ở ngay trước ngôi biệt thự sáng trưng như ban ngày, nhìn thật buồn bã và ấm áp. Khói thuốc lá bay lên rồi biến mất dạt, mỗi lần hút thuốc anh hút rất nhiều không chỉ để vơi đi nỗi căng thẳng mà còn vơi đi nỗi nhớ A Mịch. Không biết bây giờ còn có cơ hội được gặp lại cô không?...Mà nếu có gặp thì cũng chỉ biết cố gắng mỉm cười để không thể bật khóc thành tiếng vì nhớ cô..
Lúc này, có một người đang chạy đến chỗ anh. Vô tình té ngã ngay trước mặt, vì ánh đèn đường rất sáng nên không thể thấy được khuôn mặt của người đó. Anh nhanh nhẹn chạy đến đỡ cô lên rồi hỏi "Cô có sao không?"
Lúc đó cô ta không nói gì, chỉ nghe được tiếng thở thoi thúc cùng với nhịp tim đang đập mạnh, cô ta bất giác nói "Nếu có ai hỏi thì làm ơn đừng nói cho họ biết nhé!"
Anh nghe vậy thì hiểu ra, vội đẩy cô vào cánh cổng rồi tỏ ra vẻ bình thường. Lại có một đám mặc đồ đen chạy ngang qua, thấy anh đang đứng đó khuôn mặt thơ thẩn nên hỏi "Anh ơi, cho tôi hỏi anh có thấy một người con gái chạy qua đây không?"
Anh nghe vậy thì mỉm cười đáp "Hình như chạy về hướng đối diện bên kia kìa!"
"Ồ, cảm ơn!"
Khi thấy cả đám đã đi khá xa nên anh mới mở cổng ra, vội vàng đi tìm cô gái đó thì thấy một người đang đứng nép bên một góc của cổng tường. Trên mình mặc một bộ đồ cảnh sát bùn đất nhem nhuốc, cô ta không dám ngước lên nhìn anh. Anh mới đi lại gần hỏi "Họ đã đi rồi...cô không cần sợ!"
Khoảnh khắc cô gái kia ngước mắt lên, anh như muốn chết lặng đi...Khuôn mặt của những vết bầm chinh chít lên nhau. Môi thì ứa máu không ngừng, khuôn mặt đáng thương kia nhìn anh. Anh run bần bật nhìn người con gái trước mặt.
"Tiểu... Tiểu Mịch!"
Cô nghe thấy thì sửng người, người đàn ông trước mặt đang gọi tên mình. Cái giọng của chàng trai thiếu niên năm xưa cô không thể nào quên đi được. Cô nhíu mài nhìn kĩ thì ngạc nhiên đến tim muốn nhảy ra ngoài "Thái Anh?"
"Là em, đúng là em rồi!"
Cô như muốn bật khóc. Không sai, chính là anh...người mà cô từng đêm không đêm nào không nghĩ tới. Cuối cùng cũng có thể gặp lại nhau!. Cô nhìn sang chỗ khác, nói "Anh...anh về nước khi nào vậy?"
"Anh mới về vài ngày trước!"
Anh và cô im lặng được vài giây. Anh lại hỏi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô không nói gì chỉ lắc đầu. Rồi cúi đầu chào anh "Em phải đi đây. Cảm ơn vì anh đã giúp em!"
Cô đang định rời đi thì bỗng ngã quỵ xuống trong đau đớn. Thái Anh vội đỡ lấy cô chạy vào trong ngôi biệt thự. Lúc này, ba mẹ của anh đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì nhìn người con trai đang bế một cô gái. Trên người cô không có chỗ nào là không có vết thương. "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tiểu Mịch bị thương rồi!"
Mẹ anh thấy vậy liền gọi điện cho bác sĩ đến ngay vì ở đây cách bệnh viện khá xa. Còn gọi cho bác sĩ đến khám thì chỉ mất vài phút.
...
Thái Anh đứng dựa vào tường, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái trước mặt mình đang nằm đó. Lòng anh đau đớn khi thấy bác sĩ đang băng bó lại vết thương cho cô. Mặt, tay và chân bị đánh bầm đến mức còn tưởng là bị hoại tử. Cổ thì bị kẻ khốn nào bóp chặt đến mức thấy cả dấu tay in trên đó đỏ thẳm. Mẹ của anh đứng kế bên không khỏi thương xót "Rốt cuộc là ai đã làm như vậy chứ?"
Anh trầm mặt đáp "Chắc chắn là đám hồi nãy đuổi theo Tiểu Mịch!"
Mẹ anh nhìn anh đang cố gắng không để bản thân mình nổi điên lên, bà xoa đầu anh rồi nói "Thái Anh, con phải tìm những tên khốn đó để trừng trị thích đáng!"
"Con biết nên phải làm gì mà mẹ!"
Bác sĩ Tô băng bó xong, tiêm cho cô một liều thuốc để cô tỉnh dậy thấy đỡ đau hơn. Sau đó đứng dậy đưa cho Thái Anh đơn thuốc rồi nói "Đây là đơn thuốc giúp bớt đau, sáng mai anh nên cho cô ấy ăn rồi dùng thuốc này nhé!"
Mẹ của anh mỉm cười nói "Vất vả cho cậu quá rồi. Cậu Tô!"
"Không sao đâu ạ! Mặc dù vết thương cô ấy rất khó cầm máu, xém chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ cứ để cho cô ấy ngủ một giấc đã!"
Sau đó, mẹ anh và cậu Tô vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau. Để anh ở đó chăm sóc cô, anh lê bước chân nặng trĩu của mình đi đến. Cảm giác thật khó tả, nó còn đau hơn lúc thấy cô bị tai nạn nằm trên giường bệnh. Cơn đau như muốn bóp chết anh vậy, anh không thể làm gì ngoài việc nhìn người kia đang hôn mê. Tại sao, lúc đó anh không đủ chín chắn để che chở bảo vệ cô khí cô chỉ có một mình?. Anh ghét bản thân của mình. Giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên đôi má kia, anh nghiến chặt môi đến bật máu nhưng lại không thấy đau. Cả thân anh dường như nóng lên như lửa đốt. Anh phải đi kiếm cái đám người đó rồi xé thịt từng tên một mới hả dạ. Thái Anh nhìn tuyết đang rơi hiện trên khung cửa sổ lớn, đôi tay thon dài nắm lấy bàn tay mảnh mai kia rồi hôn lên, thì thào nói "Anh sẽ không để em chịu khổ! Anh sẽ chuộc lại những lỗi lầm của mình!"
...
*Sáng hôm sau*
Cô bừng tĩnh lại, thấy người con trai đang gật gù kế bên mình. Một giây cô thấy tim mình nghẹn lại, nhớ về chuyện năm xưa làm cô không khỏi ghét anh. Cô ghét tại sao năm đó anh không ở lại với cô, chỉ cần anh kiên trì một chút có lẽ cô đã tha thứ cho anh. Cô đã tự dặn lòng đừng nhớ về người đó nữa nhưng không một giây nào không nhung nhớ. Cứ ngỡ 2 tháng nay cô làm việc chăm chỉ sẽ quên được nhưng tại sao ông trời lại thích trêu đùa cô như vậy. Lại gặp lại được anh trong lúc cô như sắp tuyệt vọng. Cô nhìn toàn thân mình không chỗ nào không băng toàn những mớ vải trắng. Cơn đau cũng giảm đi rất nhiều rồi. Cô bèn ngồi dậy nhưng không được, đám người kia đã dùng chân đá vào bụng cô đến mức cô ngất đi. Cô ôm bụng của mình, đau nhói khẽ la lên một tiếng nhỏ. Tiếng nói ngọt ngào làm cho anh thức giấc, anh dụi mắt nhìn người con gái đang chăm chăm nhìn mình. Vẽ mặt hoảng sợ vô cùng. Anh ngồi dậy "Tiểu Mịch. Em tỉnh rồi! Em còn đau không?"
"..." Cô lắc đầu không nói gì
Anh thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ dịu dàng chạm vào mái tóc mượt mà kia rồi vuốt xuống nhè nhẹ, anh cố hằng giọng để không nói với chất giọng yếu ớt "Anh cứ tưởng sẽ không thể gặp lại em nữa!"
Cô nhìn thấy được khuôn mặt cùng với dáng vẻ mệt mỏi của anh. Lúc hoảng loạn cô không tài nào nhận ra anh ngay được, bởi anh của bây giờ là một người vô cùng lịch lãm và khí chất vút trời. Khó tài nào so được với cậu thiếu niên hồn nhiên và trẻ con năm xưa. Nghĩ kĩ lại thì thấy khác biệt quá rõ ràng, chắc cũng đã không thể nào trở lại dáng vẻ năm xưa nữa!. Anh hỏi cô "Em muốn ăn gì không?"
Cô lắc đầu ấp úng nói "Em không đói, em muốn về nhà!"
"Em ăn chút gì rồi uống thuốc xong anh sẽ đưa em về!"
...
Buộc lòng cô phải làm theo lời anh. Nếu cô không chịu thì anh sẽ không cho cô về. Ánh mắt cô buồn bã nhìn người con trai đang đút từng thìa cháo cho cô. Trên môi nở nụ cười vui vẻ hài lòng "Em vẫn rất ngoan!"
"Xin lỗi vì đã làm phiền anh!"
"Kể cho anh nghe đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Cô chằn chừ một lúc lâu lại quyết định nói cho anh nghe mọi chuyện. Anh hiểu ra là cô đang trên đường đi đến hang ổ để tìm manh mối, ai ngờ lại bị chúng tập kích rồi bắt. Mà cũng gan nhỉ? Dám một mình đến chỗ của chúng trong khi trên người không một khẩu súng hay vũ khí nào. Người vạm vỡ như anh còn không biết có thể thoát ra mà không mất một cánh tay nào hay không chứ huống chi là đứa con gái như vậy. Hành động dũng cảm gan dạ như vậy không khiến anh xót xa.
Anh đút cháo cho cô, lại nói "Em đi như vậy chẳng phải là tìm đường chết sao?"
"Em chỉ có ý định đi để xem có phải là hang ổ của chúng không nhưng đến lúc rời đi thì đụng phải một tên to cao. Không ngờ lại bị kéo đi..."
Cô nhớ lại cảnh tượng đáng sợ đó thật khiến người khác sởn gai ốc. Đánh đập, hành hạ hỏi cô là ai dầu nhưng cú đánh như chết đi sống lại kia cô không hé môi nữa lời.
Thái Anh để tô cháo trên bàn, đưa thuốc cho cô uống "Em biết mình bị bệnh máu đông mà lại học trường cảnh sát sao?"
Cô nghe tới đây thì thất thần, ánh mắt căm phẫn nhìn sang anh. Đau đớn đáp "Biết chứ. Vì vậy em mới khiến bản thân mình đau khổ để bản thân mình có thể nhớ như in rằng mình phải mạnh mẽ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT