Trong căn phòng kín, Hỏa Hỏa đang nhảy nhót trên một chén đèn, bên trong chứa đầy linh khí hóa dịch. Tôn Kỳ đang cặm cụi nghiên cứu cơ thể.
Tôn Kỳ liên tục ghi chép so sánh đối chiếu, rồi lại vò giấy vứt đi. Hắn cầm lên con dao mở ra từng bộ phận cơ thể tỉ mỉ quan sát, một tay khác cầm viết ghi chép.
Thời gian buồn chán trôi qua, bỗng nhiên có một ngày, Tôn Kỳ hò hét reo lên như một đứa trẻ. Hỏa Hỏa đang bơi trong đám linh khí dịch, đưa ánh mắt nhìn Tôn Kỳ tỏ vẻ ái ngại, Hỏa Hỏa ngập ngừng nói:
“Ngươi không sao chứ? Có phải nghiên cứu nhiều quá nên điên rồi không?”
Tôn Kỳ vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên môi, hắn nói:
“Ta phát hiện rất nhiều cơ thể có cấu tạo giống nhau đều có những huyệt cơ bản.”
“Cái này không phải ngươi đã từng nói rồi sao? Dựa trên chín huyện cơ bản chứ gì. Đám Cổ Đế đã sớm tìm ra.” Hỏa Hỏa nhàm chán nói.
“Không. Cái này lại khác. Không chỉ chín huyệt cơ bản, mà còn giống nhau ở một trăm lẻ tám huyệt, mười hai kinh, tám mạch. Các cơ thể đều có dựa trên những điểm chung cấu tạo này.” Tôn Kỳ nói trong phấn khởi.
“Thì sao? Cũng đâu giúp gì được cho ngươi.” Hỏa Hỏa tỏ ra lạnh nhạt.
“Tất nhiên là giúp được. Không chỉ cho ta mà có thể còn cho toàn Nhân tộc sau này.” Tôn Kỳ khẳng định nói.
“Vậy nói xem giúp được gì nào?” Hỏa Hỏa tỏ ra chút hứng thú.
“Thông qua sự hiểu biết của ta về huyệt đạo, kinh mạch, ta có thể khống chế và vô hiệu hóa một số bộ phận cơ thể.” Tôn Kỳ giải thích.
Nói rồi, Tôn Kỳ đi đến một tên Tạo Thể cảnh đang bất tỉnh. Đúng hơn thì tất cả mấy tên Tạo Thể cảnh bị Tôn Kỳ bắt được đều cho dùng độc dược khiến cho bọn hắn rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Chỉ khi có kích thích mạnh mới tỉnh lại.
Tôn Kỳ cầm một con dao nhỏ đâm một cái vào thắt lưng cột sống, tên Tạo Thể cảnh ré lên một tiếng đau đớn, bị Tôn Kỳ một chưởng vỗ cho bất tỉnh.
Tôn Kỳ xoáy mạnh con dao, máu từ từ chảy ra, pha lẫn trong đó là một ít dịch trắng.
Một lúc sau, Tôn Kỳ thu dao, tại một chỗ khác trên xương sống, lại chọc một cái lỗ khác. Sau khi xong xuôi, Tôn Kỳ xử lý vết thương máu chảy.
Tôn Kỳ đút vào miệng tên Tạo Thể cảnh này một viên đan dược rồi sau đó cởi trói cho hắn.
Qua mấy tức thời gian, tên Tạo Thể cảnh này từ từ mở mắt. Hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Tôn Kỳ, từng dòng ký ức nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhớ lại mình bị lừa đến đây rồi bất ngờ bị Tôn Kỳ đánh ngất, hắn vội vận khí gồng mình đứng dậy, nhưng mà hắn sợ hãi phát hiện, hắn đã không còn cảm giác tới tay chân mình.
Hắn hoảng hốt cúi đầu nhìn. Tay hắn vẫn ở đấy, chân hắn vẫn còn nguyên. Nhưng tại sao hắn lại không thể cảm giác được.
Hắn cố gắng hấp thu, vận chuyển ma khí nhưng mà không có chút hiệu quả. Ma khí hấp thu được đều nhanh chóng thoát ra ngoài, không thể tích tụ lại được.
Hắn hoảng sợ cùng cực, hắn nhìn Tôn Kỳ hét lớn:
“Tinh Niệm, ngươi đã làm gì ta?”
“Không có gì. Chỉ phá hủy đi vài đường kinh mạch khiến ngươi không thể tích tụ ma khí, đồng thời phá hủy đi cột sống của ngươi khiến ngươi không thể hoạt động được.” Tôn Kỳ thản nhiên nói.
“Tinh Niệm, ngươi thật độc ác! Nhanh thả ta ra…” Tên Tạo Thể cảnh la hét trong giận dữ.
Tôn Kỳ không thèm để ý, đánh hắn một chưởng bất tỉnh.
Việc Tôn Kỳ tìm ra các cơ thể có sự giống nhau về huyệt đạo, kinh mạch thật ra cũng không phải gì quá mới. Cổ Đế trước đó đã tìm ra, Tôn Kỳ cũng đã từng suy đoán Cổ Đế tìm ra chín huyệt đạo chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm, cơ thể sinh vật sống phức tạp hơn như vậy gấp nhiều lần.
Đến hôm nay, hắn đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng, cơ thể sinh vật ngoài chín huyện cơ bản còn có 108 huyệt đạo, mười hai kinh, tám mạch. Mặc dù vị trí có sai khác đôi chút nhưng trên cơ bản đều là giống nhau.
Hắn tin rằng đây cũng chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm. Ngoài kia còn rất nhiều sự sống, còn rất nhiều cái lạ cần hắn đi tìm hiểu.
Ngày tháng qua đi, Tôn Kỳ trầm mê trong luyện đan và nghiên cứu cơ thể các chủng tộc.
Một ngày như thường lệ, Tôn Kỳ đi vào trong thành mua ma thú cấp thấp. Trên đường đi hắn nghe được tin về di tích cổ nào đó xuất thế do Vô Minh thương hội đào móc ra.
Những tin đồn như thế này, vẫn thường xuyên tồn tại trong đầu hẻm góc chợ, không quá đáng tin. Nhưng mà nghe nói cổ di tích này rất lớn, có thể là cổ mộ của một vị Hợp Nhất cảnh hậu kỳ để lại. Các thế lực khác tất nhiên không để cho Vô Minh thương hội nuốt trọn một mình, bọn hắn liên thủ gây sức ép. Cuối cùng đạt được thỏa thuận.
Các thế lực đều có thể tiến vào cổ mộ tìm bảo vật, nhưng chỉ cho phép Luyện Linh cảnh và Tạo Thể cảnh đi vào, Hợp Nhất cảnh chỉ được ở bên ngoài.
Quy ước này cũng dễ hiểu, dù sao thì Hợp Nhất cảnh cũng là trụ cột vững chắc của một thế lức, mà trong cổ mộ thì không biết có nguy hiểm gì, nếu như bị thương chính là đả kích cực lớn với thế lực đó.
Tôn Kỳ lúc đầu cũng không quá hứng thú với tin này, nhưng khi biết được sẽ có nhiều Tạo Thể cảnh tham gia mà Hợp Nhất cảnh không được đi vào, đây chính là một cơ hội đi săn rất tốt, mặc dù nguy hiểm cũng là không nhỏ.
Tôn Kỳ tất nhiên là muốn tham gia, nhưng mà phải xin phép qua Vô Ưu.
Vậy là hôm sau, Tôn Kỳ trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư gặp Vô Ưu. Tôn Kỳ đặt lên bàn là ba loại ma linh đan tam hoàn khác nhau, điều này cũng nói rõ Tôn Kỳ đã là ma linh sư tam cấp.
Vô Ưu nhìn qua ba viên đan dược gật đầu hài lòng, nói:
“Quả nhiên chỉ cần tập trung vào ma linh đan, trình độ của đệ sẽ tiến rất nhanh.”
“Cũng nhờ Đại ca chỉ ra sai lầm.” Tôn Kỳ chắp tay nói.
“Trong lúc luyện đan, đệ có thắc mắc gì không?” Vô Ưu lại hỏi.
Câu hỏi này mới thực sự là kiểm tra trình độ đan đạo của Tôn Kỳ, vì dù sao ma linh đan, Vô Ưu cũng không chắc là do Tôn Kỳ thực sự luyện ra. Ma tộc bản tính bẩm sinh đa nghi.
Tôn Kỳ tất nhiên biết được điều này, hắn bản thân cũng thật sự có nhiều điều muốn hỏi.
Vậy là sau đó, hai bọn họ đối thoại với nhau, chủ yếu là Vô Ưu giải đáp thắc mắc cho Tôn Kỳ.
Một lúc sau, Vô Ưu vuốt nhẹ râu nói:
“Trình độ đan đạo của đệ còn chưa đủ sâu, nên chú ý tăng cường phẩm chất ma linh đan, không cần quá chuyên tâm vào cấp độ ma linh đan.”
“Đại ca dạy phải.” Tôn Kỳ chắp tay hành lễ.
Sau đó Tôn Kỳ tỏ ra ngập ngừng, Vô Ưu liếc mắt hiểu ý hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Đan đạo có tiến bộ nhưng tu vi của đệ lại đình trệ, đệ muốn ra ngoài rèn luyện.” Tôn Kỳ ngập ngừng nói.
“Ta hiểu! chúng ta là luyện linh sư, vừa phải luyện đan vừa phải tu luyện, thật sự là quá vất vả. Thời gian này đệ tập trung vào đan đạo nên tu vi đình trệ cũng dễ hiểu. Có phải đệ muốn tham gia khám phá cổ mộ?” Vô Ưu nói.
“Đại ca cũng biết chuyện này!?” Tôn Kỳ ánh mắt sáng bừng nói.
“Ừm… Lần này luyện linh sư hội chúng ta cũng tham gia, do Quan trưởng lão dẫn đội, ba ngày sau xuất phát, đệ đi báo danh đi, nói là do ta tiến cử.” Vô Ưu nói.
Tôn Kỳ vội đứng dậy chắp tay cảm tạ.
Ba ngày sau. Tại quảng trường của luyện linh sư hội, có năm con hắc ưng khổng lồ, Quan trưởng lão đang điểm danh đội ngũ.
Tôn Kỳ khá bất ngờ với đội ngũ này, vì có Quan trưởng lão là Hợp Nhất cảnh, hai mươi tên Tạo Thể cảnh chủ yếu là Tạo Thể cảnh hậu kỳ, cùng với năm mươi tên Luyện Linh cảnh binh lính.
Nhìn đội hình này cũng có thể đoán ra luyện linh sư hội rất coi trọng cổ di tích này, theo như lời xì xầm bàn tán của mấy tên Tạo Thể cảnh, Tôn Kỳ mới biết được di tích này có thể là của một vị Hợp Nhất cảnh hậu kỳ.
Nên nhớ khu trưởng Hắc Liên Khu hiện nay là Mộc Thạch cũng chỉ là Hợp Nhất cảnh tứ trọng, đã là đệ nhất cường giả Hắc Liên Khu, còn các cường giả Hợp Nhất cảnh khác chỉ từ nhất trọng đến nhị trọng, rất ít đạt tới tam trọng.
Vậy nên di tích của Hợp Nhất cảnh hậu kỳ là cỡ nào cuốn hút.
Theo như lời của mấy tên Tạo Thể cảnh thì nhiều năm trước Vô Minh thương hội khai thác cổ di tích của một cường giả Hợp Nhất cảnh sơ kỳ, điều này cũng rất bình thường, các thế lực khác cũng có tương tự di tích để khai thác.
Nhưng khi Vô Minh thương hội khai thác đến cuối di tích thì phát hiện một căn phòng bí mật. Theo như thông tin trên các vách tường để lại thì lăng mộ bên ngoài chỉ là của thuộc hạ canh giữ.
Thử nghĩ một chút thuộc hạ đã là Hợp Nhất cảnh sơ kỳ, vậy thì chủ lăng mộ không phải cường giả Hợp Nhất cảnh hậu kỳ thì còn có thể là gì khác được chứ!
Vô Minh thương hội sau khi phát hiện điều này tất nhiên là vô cùng mừng rỡ, cẩn thận che giấu mọi thông tin. Nhưng mà các thế lực cài cắm gián điệp rất nhiều, tin tức nhanh chóng lọt ra.
Các thế lực nhận được tin tức lập tức liên hợp gây sức ép với Vô Minh thương hội. Và cũng giống như chuyện của luyện linh sư hội, Vô Minh thương hội đành làm ra thỏa thuận.
Công Tôn Độ dường như rất để ý lần thăm dò cổ di tích này, nên phái ra toàn tinh anh.
Không nên cho rằng luyện linh sư hội chỉ toàn luyện linh sư, thật ra vẫn có rất nhiều cường giả không phải luyện linh sư nhưng vẫn giữ vị trí quan trọng trong luyện linh sư hội, ví dụ như Quan trưởng lão dẫn đội lần này, hắn cũng không phải là luyện linh sư.
Lần này lấy Tạo Thể cảnh làm chủ lực, Hợp Nhất cảnh quan chiến, Luyện Linh cảnh thăm dò.
Chủ lực toàn chọn Tạo Thể cảnh hậu kỳ, chỉ có Tôn Kỳ là ngoại lệ. Tôn Kỳ dựa vào quan hệ mà được đi theo, chỉ sợ trong lúc nguy cấp lại trở thành gánh nặng cho bọn họ. Vậy nên trước khi đồng ý cho Tôn Kỳ tham gia, Quan trưởng lão đã nói trước không thể đảm bảo tính mạng cho Tôn Kỳ.
Hợp Nhất cảnh quan chiến thực chất là giám sát các thế lực khác, không thể bọn hắn phá luật, đồng thời chịu trách nhiệm đưa ra quyết định khi gặp biến cố.
Luyện Linh cảnh thăm dò thực ra là dùng tính mạng dò đường. Khả năng chết rất cao.
Chuyến đi lần này kéo dài mấy tháng lâu.
Mục tiêu là Hải Giác thành, nằm phía đông nam của Ma giới, khá gần với Đông Hải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT