Một tên Tạo Thể cảnh đang đứng trước một hố đất sâu, sắc mặt âm trầm, bên cạnh là một tên Luyện Linh cảnh đang run lẩy bẩy.

Tên Tạo Thể cảnh mở rộng hồn lực quét toàn ngọn núi, hắn nhíu mày phát hiện một số điểm bất thường, hắn lớn giọng quá:

“Còn không cút ra đây! Ngươi nghĩ có thể qua mắt được Uông Dương ta sao.”

Cả ngọn núi trầm lặng, đám lại lời hắn chỉ có tiếng chim chóc ríu rít, côn trùng vo ve.

Uông Dương hừ lạnh nói:

“Còn cố trốn sao? Trước đó ta đã cảm thấy bất thường khi một số đồng bạn bỗng nhiên không chào mà biệt, sau đó ta lại gặp tên Luyện Linh cảnh này thập thò thì lập tức đoán ra có âm mưu. Ta đã tra hỏi tên Luyện Linh cảnh này biết được mưu đồ của ngươi.

Ngươi nghĩ còn có thể lừa gạt được ta sao?”

Lúc này có một tiếng thở dài sâu thẳm phát ra. Tôn Kỳ từ trong một góc khuất đi ra.

Hắn cũng thật không ngờ tên này lại nhạy bén thông minh như vậy, hắn mới làm có mấy vụ thì đã bị phát hiện. Làm cho hắn không thể không ra mặt vì đánh lén đã là không thể.

Uông Dương lúc đầu còn căng thẳng nhưng nhìn thấy Tôn Kỳ bước ra, hắn thở ra một hơi, nhếch mép cười nói:

“Thì ra là tên phế vật Tinh Niệm. Tại Tân Tinh Bảng tụ hội ăn cái nhục nhã liền tại đây chơi âm mưu phục thù. Đáng tiếc ngươi gặp phải ta, về trí về dũng ngươi đều kém ta quá xa.”

“Ngươi nói thật nhiều.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.

Uông Dương vẫn không thèm để ý, tiếp tục độc thoại:

“Ngươi chiến lực tầm thường, nhưng dù sao cũng là Tạo Thể tam trọng, hơn ta một trọng, lại là luyện linh sư giỏi dùng độc. Ta cũng không thể không phòng.”

Nói rồi hắn vỗ túi lấy ra một viên đan cho vào miệng.

“Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức.”

Uông Dương vận ma khí, toàn thân ám kim sáng chói, từng hoa văn trên thân nổi lên ánh sáng.

“Ngươi dù sao cũng thuộc luyện linh sư hội, nếu bị phát hiện sẽ gây không ít rắc rối.”

Uông Dương lại phất tay đánh nát tên Luyện Linh cảnh bên cạnh.

“Đánh nhanh thắng nhanh.”

Uông Dương rút ra bên hông bội đao, hắn nhẹ tay vuốt thân đao, từng đường hoa văn trên cây đao lập tức sáng lên.

“Chó cùng rứt giậu. Ta cho ngươi một cơ hội sống, ngươi chỉ cần giao ra hết những thứ của ngươi cùng những thứ ngươi cướp được.”

Dứt lời khí thế của Uông Dương đã lên đến cực đỉnh, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn khóa lại Tôn Kỳ, chỉ cần Tôn Kỳ nói một chữ không, hắn sẽ nhanh như chớp giật lấy mạng Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ cũng là ánh mắt giật giật, không ngờ tên này lại nghĩ ra nhiều thứ như vậy, cũng phải thừa nhận hắn rất thông minh. Với trí tuệ này, thiên phú này không thể nghi ngờ tương lai sẽ là hùng chủ một phương. Đáng tiếc hắn không có tương lai.

Tôn Kỳ bước ra một bước, Uông Dương cũng lập tức động. Hắn như một tia chớp, thoáng cái đã xuất hiện bên hông Tôn Kỳ, một đao dứt khoát chém ngang cổ.

Nhưng mà lưỡi đao chưa chạm vào cổ thì Uông Dương bỗng ôm đầu la hét. Hắn đề phòng vạn nhất nhưng quên phòng hồn phách công kích.

Chỉ một thoáng sơ hở, chiến cục đã định, Tôn Kỳ một chưởng đánh Uông Dương bất tỉnh.

Tôn Kỳ dễ dàng chiến thắng nhưng sắc mặt của hắn không hề vui, vì âm mưu của hắn đã có kẻ để ý, nếu tiếp tục làm chỉ sợ các thế lực sẽ không để yên. Đây cũng là lúc hắn phải thu tay lại.

Thu hoạch cũng tương đối dồi dào, bên giờ nên tập trung vào luyện đan.

Tại ngoại giới chuyện có một vài Tạo Thể cảnh biến mất tất nhiên gây nên nghi ngờ nhưng cũng không có ai đi tận lực điều tra, dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, nói qua được mấy câu. Sao phải vì một kẻ sơ thân mà tự cuốn vào rắc rối.

Vô Minh thương hội cũng là không nhiều để ý, bọn hắn lập ra Tân Tinh Bảng không phải là làm bảo mẫu cho các thiên tài trẻ. Bọn họ sống chết thì liên quan gì đến Vô Minh thương hội.

Mà Vô Minh thương hội đã không quan tâm thì các thế lực khác lại càng lạnh nhạt.

Tại trong phòng luyện đan, Tôn Kỳ tay không ngừng bấm pháp quyết, sau đó vỗ vào đan lô một cái.

Nắp đan lô bật ra, một viên ma linh đan lơ lửng bay lên. Tôn Kỳ phất tay thu viên ma linh đan lại.

Tôn Kỳ nhìn viên ma linh đan trong tay nở nụ cười hài lòng, đây là một viên ma linh đan nhị hoàn. Thời gian mới qua không bao lâu, hắn đã luyện được ma linh đan nhị hoàn.

Cái này cũng không phải do hắn trình độ luyện đan đột nhiên tăng cao, đơn giản là vì hắn dùng nguyên liệu chất lượng quá cao.

Ma linh đan nhất hoàn tới tam hoàn gọi chung là ma linh đan hạ cấp thường dùng hồn phách cấp thấp luyện, tức là hồn phách cấp Luyện Linh cảnh.

Ma linh đan tứ hoàn đến lục hoàn gọi chung là ma linh đan trung cấp thường dùng hồn phách cấp trung luyện, tức là hồn phách cấp Tạo Thể cảnh.

Ma linh đan thất hoàn đến cửu hoàn gọi chung là ma linh đan cao cấp thường dùng hồn phách cấp cao luyện, tức là hồn phách cấp Hợp Nhất cảnh.

Mỗi một vòng đan lại tương đương với ba tiểu cấp độ hồn phách. Ví dụ: ma linh đan nhất hoàn thì nên dùng hồn phách cấp Luyện Linh nhất trọng đến tam trọng để luyện, ma linh đan nhị hoàn thì nên dùng hồn phách cấp Luyện Linh cảnh tứ trọng đến lục trọng để luyện,…

Đây chính là phân chia thường thức. Nhưng trên thực tế lại không rõ ràng như vậy.

Ví dụ như: sẽ không ai dùng hồn phách cấp Hợp Nhất cảnh đi luyện ma linh đan như vậy quá lãng phí, mà bọn hắn thường dùng hồn phách Hợp Nhất cảnh luyện ma dược đan.

Hồn phách cũng có thể dùng số lượng để bù đắp chất lượng, nên hồn phách cấp thấp cũng có thể dùng để thay thế hồn phách cấp cao hơn.

Ngược lại cũng có thể dùng chất lượng bù đắp số lượng, tức là có thể dùng hồn phách cấp cao thay thế hồn phách cấp thấp.

Ví dụ như một ngàn hồn phách Nhân tộc tương đương một hồn phách cấp Tạo Thể cảnh nhất trọng, một triệu hồn phách Nhân tộc tương đương một hồn phách cấp Hợp Nhất cảnh nhất trọng.

Vậy nên Nhân tộc trở thành một loại tài nguyên vô cùng quan trọng của Ma giới.

Nhưng mà không phải lúc nào cũng chỉ có dùng hồn phách Nhân tộc, những loại đan cao cấp cần số lượng hồn nguyên rất lớn nếu dùng hồn phách Nhân tộc thì cần cả triệu hồn phách. Nhưng mà rút hồn một triệu tên Nhân tộc thì phải cả tháng mới xong, chỉ sợ ngươi rút tới hồn phách thứ một ngàn thì hồn phách thứ nhất đã tiêu tan, vì thời gian hồn phách tồn tại bên ngoài cơ thể khá ngắn.

Nếu như vậy thì dùng một hồn phách cấp cao sẽ tiện hơn.

Còn việc cần chính xác số lượng bao nhiêu, chất lượng thế nào thì phụ thuộc hoàn toàn vào trình độ luyện đan của luyện linh sư.

Tôn Kỳ chính là dùng hồn phách cấp Tạo Thể cảnh để luyện ma linh đan cấp thấp. Nên trên mặt nào đó mà nói, trình độ luyện đan của Tôn Kỳ không hề tiến bộ.

Đan bây giờ đã thành, việc còn lại là kiểm tra chất lượng.

Tôn Kỳ bóc lớp vỏ đan nhét vào miệng một tên Tạo Thể cảnh bị hắn bắt. Tôn Kỳ dùng thần thức hỗ trợ thôi phát dược lực.

Tên Tạo Thể cảnh đang mê man bất tỉnh, bỗng nhiên trợn mắt, há miệng gào thét:

“Tinh Niệm! khốn kiếp! ngươi đã làm gì ta?!”

Hắn cố vùng vẫy thoát ra nhưng mà dây trói siết chặt cứa vào da thịt của hắn, sợi dây trói từ từ nhiễm đỏ. Tên này càng trở nên điên cuồng la hét.

Một lúc lâu sau, dược lực mới tan hết, tên này mới yên tĩnh trở lại, hắn nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt hận thù, nói:

“Tinh Niệm, ngươi cũng thật to gan, ngươi có biết ta là…”

Bốp! một tiếng, Tôn Kỳ đánh hắn bất tỉnh.

Tôn Kỳ cảm thấy vui vẻ theo như biểu hiện của tên này thì đây không phải là phế đan. Hắn đã luyện thành công ma linh đan nhị hoàn.

Thời gian qua, Tôn Kỳ đã nhiều lần suy nghĩ phải làm sao để nhanh chóng tăng số vòng trên ma linh đan. Cuối cùng hắn nghĩ ra một cách khá khôn lỏi, chính là dùng hồn phách cấp trung để luyện ma linh đan cấp thấp. Nhưng mà hồn phách cấp trung lại có oán niệm mạnh hơn, Tôn Kỳ khó mà tự loại bỏ được.

Vậy là hắn lại nghĩ ra cách dùng lửa của Hỏa Hỏa thiêu đốt oán niệm. Lửa của Hỏa Hỏa dường như có được khả năng thiêu đốt vạn vật.

Đầu tiên, hắn sẽ rút hồn của Tạo Thể cảnh rồi đánh vào đan lô, dùng thần thức kim châm phá hủy hồn phách đối phương, sau đó nhanh chóng rút lại thần thức rồi dùng lửa của Hỏa Hỏa thiêu đốt oán niệm. Tuy không thể thiêu đốt hết oán niệm nhưng oán niệm còn lại đã không quá lớn.

Trong quá trình này tất nhiên cũng thiêu đốt hồn nguyên, nhưng mà do hồn nguyên rất nhiều nên vẫn đủ cho Tôn Kỳ luyện ra một viên ma linh đan.

Toàn bộ quá trình đều là mưu lợi nên cho dù có thành đan thì phẩm chất cũng không cao. Tôn Kỳ tự biết điều này, nhưng hắn không có nhiều lựa chọn, nếu không cho Vô Ưu thấy được kết quả tích cực chỉ sợ hắn sẽ không được sống tự do thoải mái.

Tôn Kỳ có quá nhiều bí mật nên hắn chỉ muốn độc hành.

Mấy ngày sau, Tôn Kỳ lại luyện ra một viên ma linh đan nhị hoàn mới.

Tôn Kỳ bóc lớp vỏ đan nhét vào miệng tên Tạo Thể cảnh. Tên này đang nhắm mắt bỗng trợn mắt, gồng lên tất cả sức lực, thân thể bành trướng. Tôn Kỳ giật mình bất ngờ, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì…

Phực… phực… tiếng dây đứt vang lên.

Tên Tạo Thể cảnh vùng dậy giật dứt dây trói. Hắn ngay lập tức lao ra khỏi động phủ. Tôn Kỳ lúc này mới kịp phản ứng, tay vỗ vào Tử Kim Hồ Lô, một đám phi đao bay ra. Tôn Kỳ vận lực phóng phi đao về phía trước.

Phốc! phốc, mấy tiếng vang lên.

Tên Tạo Thể cảnh gục ngã ngay tại chỗ, nhưng mà hắn không cam chịu, vẫn kiên cường bò lết ra ngoài, kéo theo sau là mấy đường máu.

Tôn Kỳ lạnh lùng bước tới, tung một cước đá hắn đập vào vách tường.

Tên này miệng không ngừng phun máu, ánh mắt căm hận nhìn Tôn Kỳ, giọng thều thào:

“Ngươi nhất định sẽ không được sống yên ổn. Ngươi nhất định sẽ bị giết còn thê thảm hơn ta.”

Tôn Kỳ hừ lạnh, bóp cổ hắn tiến hành sưu hồn.

Một lúc sau, Tôn Kỳ buông ra cái xác, trong lòng hắn tự trách đã quá sơ suất, cứ nghĩ rằng rút hết ma khí, đồng thời cho bọn hắn phục dụng độc dược thì có thể hoàn toàn khống chế bọn hắn.

Nhưng không ngờ tên này thông qua thử đan lại có thể tích lũy được sức mạnh phá được dây trói, cũng may là vẫn chưa gây ra sai lầm lớn. Nếu để tên này thoát được, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Đây là bài học cho Tôn Kỳ, hắn cần nghĩ ra một biện pháp khống chế vẹn toàn, vì hắn vẫn cần bọn này còn sống để thử đan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play