Hải Giác Thành nằm ở phía đông nam Ma giới, thành này khá gần với Đông Hải. Trong đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe được sóng biển dạt dào. Vào mùa gió biển, mùi muối biển được đưa tới khắp thành.

Sau một chặng đường dài, luyện linh sư hội cuối cùng cũng đến được Hải Giác Thành. Lúc này cũng đã có vài thế lực đến trước.

Tôn Kỳ có nhận ra vài gương mặt quen thuộc trong các thế lực như Tề Sở, Vũ Dương Thiên… hiển nhiên các thế lực cố ý mang theo hậu bối trong nhà với mục đích rèn luyện.

Không khó để nhận ra được mấy kẻ nổi bật: Tề Sở, Vũ Dương Thiên, Nghệ Cung, Mộc Phá Thiên, Vũ Thượng… đám thiên tài mặc dù tu vi không phải cao nhất trong đám Tạo Thể cảnh nhưng lại ẩn ẩn là chỉ huy. Từ đó thấy được các thế lực chú trọng bọn hắn thế nào.

Đáng tiếc là luyện linh sư hội không có một thanh niên thế hệ trẻ có được uy vọng, có thể hiệu triệu thanh niên cùng thế hệ. Tương lai, có lẽ Công Tôn Uyển Nhi sẽ được, nhưng hiện tại, không ai được đánh giá cao. Tôn Kỳ lúc này chắc chắn là có danh tiếng lớn nhất nhưng là danh tiếng ăn bám.

Đám Tạo Thể cảnh luyện linh sư hội cũng không muốn quá thân thiết với Tôn Kỳ, dường như muốn cô lập hắn một mình.

Sau khi đặt chân đến Hải Giác Thành, không hẹn mà gặp các thế lực bắt đầu ra sức thuê mướn Luyện Linh cảnh bản địa. Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng ai biết bên trong cổ di tích nguy hiểm thế nào, vậy nên tử sĩ dò đường càng nhiều càng tốt, mà bọn họ đi một quãng đường xa, khó mang theo nhiều Luyện Linh cảnh, cách giải quyết tốt nhất là thuê mướn Luyện Linh cảnh bản địa.

Tất nhiên cái giá đưa ra phi thường cao, khiến rất nhiều kẻ xiêu lòng, các thế lực cũng không lo lắng về tiền bạc, vì rất nhiều kẻ sẽ chết trong quá trình dò đường, mà kẻ chết thì không phải trả tiền.

Các thế lực tại Hải Giác Thành chuẩn bị một tháng, sau đó lên đường.

Cổ mộ di tích nằm tại phía nam Hải Giác Thành, vì lần này số lượng đoàn thăm dò rất lớn lên bọn họ chủ yếu di chuyển bằng xe thú, chỉ có đứng đầu các thế lực mới cưỡi chim ưng đi trước.

Từ trên cao nhìn xuống, chính là một đoàn xe kéo dài như một con sâu đang bò trên một phiến lá bình nguyên, chim ưng lượn trên không, ma thú cưỡi hí dài chạy chồm. Tạo nên một khung cảnh nhốn nháo, sôi động.

Thời gian đi đến cổ di tích lại mất thêm một tháng nữa.

Đích đến là một ngọn đồi lớn, cảnh sắc hoang tàn, cây cối bị san bằng hoàn toàn, khắp nơi bị đào phá, dây thép gai, tường bao được dựng lên khắp nơi, cổng cao hào sâu, binh lính tuần tra từng tốp canh gác.

Có thể nói Vô Minh thương hội thực sự coi đây là một trọng địa.

Các thế lực dựng trại tại một mảnh đất trống gần đó, các vị đại lão tụ lại bàn bạc kế hoạch chi tiết.

Sáng hôm sau, đoàn thám hiểm tiến vào trong cổ di tích.

Một bên ngọn đồi bị vạt phẳng, để lộ ra một cánh cửa đá khổng lồ, bên cạnh còn ngổn ngang từng khối đá, có thể nhận ra cánh cửa đá này đã bị phá hủy một cách nham nhở.

Đi vào bên trong, đầu tiên là thấy được một mê cung rộng lớn nhưng đã bị cường lực cưỡng ép phá hủy thành một con đường thẳng, hiển nhiên Vô Minh thương hội không tính chơi đùa mê cung.

Đoàn thám hiểm dễ dàng vượt qua mê cung. Tiếp theo đó là rừng bẫy, cũng đã bị phá hủy. Chặng đường này không có gì khó khăn, bọn hắn nhanh chóng đến được trung tâm cổ mộ.

Nơi đây là một quảng trường rộng lớn, những thứ giá trị đã sớm bị Vô Minh thương hội dọn sạch. Chỉ còn lại những bức hoa văn, cổ ngữ, khắc họa thông tin về chủ ngôi mộ.

Trưởng lão của Vô Minh thương hội gọi là Trương Thiều. Hắn phất tay ra lệnh cho thuộc hạ.

Một đám thuộc hạ tiến lên nhét đầy ma thạch vào các hốc nhỏ trên tường dưới sàn. Các đường hoa văn lập tức ông… ông… sáng lên, một bên vách tường đột ngột nứt ra, mở ra một lối đi bí mật.

Trương Thiều cười cười, nói:

“Quý vị! cửa đã mở. Mời đi vào!”

“Vô Minh thương hội là chủ nhà, vẫn là mời dẫn đường.” Mộc Vọng, trưởng lão của phủ thành chủ nói.

Trương Thiều cười cười dẫn đầu đi vào, thầm mắng lão hồ ly.

Con đường phía trước khá ngắn, chỉ một lúc sau là bọn họ đến được một căn phòng hoàng kim, khắp nơi dát vàng, những bức phù điêu bằng vàng khối lớn.

Trương Thiều chỉ tay về bức tường nói:

“Các vị hẳn là cũng đọc hiểu cổ ngữ bên trên. Phòng này chỉ là nơi tiếp dẫn đi đến trung tâm cổ di tích.”

Nói xong, Trương Thiều đưa tay nhấn vào bức phù điêu. Căn phòng vang lên tiếng cót két như một cơ quan bánh răng đang chuyển động. Một môn hộ nhỏ từ từ mở ra.

Khi thấy cánh cửa này, các đại lão thế lực không che dấu sự háo hức trong lòng, tuyệt thế bảo vật có thể ở ngay đằng sau. Nhưng mà bọn hắn cũng không quá vội vàng.

Mộc Vọng hỏi:

“Đằng sau là thứ gì?”

“Không biết! Vô Minh thương hội chưa kịp tiến hành thăm dò thì đã bị các vị biết được.” Trương Thiều lạnh nhạt đáp.

Lời nói này, các thế lực khác tất nhiên là không tin. Vô Minh thương hội khám phá ra đầu tiên, chắc chắn sẽ nhanh chóng thăm dò, chỉ sợ là chưa thăm dò đến cuối mà thôi, nhưng cũng để cho Vô Minh thương hội nắm giữ rất nhiều thông tin.

Các vị đại lão liếc nhìn nhau trao đổi vài lời. Thỏa thuận nhanh chóng được đưa ra, mỗi bên liên tục phái ra mười tên Luyện Linh cảnh đi vào thăm dò.

Đám Luyện Linh cảnh tất nhiên là không muốn, có kẻ ngốc mới không nhận ra đằng sau tất nhiên có nguy hiểm, đây dường như không giống với những thỏa thuận trước đó. Nhưng mà bọn hắn hối hận cũng đã muộn, có Hợp Nhất cảnh ở đây ai dám chống đối, tiến lên phía trước ít nhất còn có một cơ hội sống.

Vậy là từng tốp Luyện Linh cảnh tiến vào môn hộ. Con đường phía trước tối đen như mực, lại nhỏ hẹp chỉ đủ hai thân hình song song, hồn lực thì bị cực độ hạn chế.

Đi được vài hơi thở vì phía trước phát ra tiếng lách cách, không ai biết là chuyện gì, bọn phía sau lớn tiếng gọi, nhưng phía trước không đáp lại, bọn hắn chỉ có thể lấy hết cam đảm nâng cao lên ngọn đuốc tiến tới.

Phốc! phốc! ngọn đuốc tắt rụi, lại một tốp Luyện Linh cảnh vô thanh vô tức biến mất.

Đám đại lão cũng không quá ngạc nhiên với diễn biến, lại tiếp tục phái ra Luyện Linh cảnh dò đường.

Một ngày sau đó, con đường cuối cùng cũng đã thông, một tên Luyện Linh cảnh quay về vội vàng báo cáo: phía trước phát hiện là một đại quảng trường.

Đám đại lão vui mừng, lập tức cho đoàn thám hiểm tiến lên.

Hai bên vách tường lúc này đã cắm đầy đuốc sáng, bên tường có thể thấy được nhiều hốc cơ quan bắn tên, nhưng lúc này đã bị vô hiệu hóa, chính là dùng tính mạng của đám Luyện Linh cảnh kia phá bẫy.

Phía cuối con đường là một quảng trường lớn, sớm đã được mấy tên Luyện Linh cảnh thắp đuốc sáng trưng.

Quảng trường này giống như là một đấu trường hơn, xung quanh là chỗ ngồi khán giả, phía dưới là sân đấu được vây quanh bởi một hàng rào cao, có ba đường hầm đi vào trong sân đấu.

Mộc Vọng nhíu mày nói:

“Đây là ý gì? Tiếp theo nên đi thế nào?”

Rồi hắn đưa mắt nhìn Trương Thiều. Trương Thiều lắc đầu nói:

“Không biết! Ta cũng là lần đầu tiên đến đây. Hay là vẫn dùng cách cũ.”

Đám đại lão nhìn nhau gật đầu hiểu ý. Cách cũ chính là cách dùng Luyện Linh cảnh mở đường.

Một tốp Luyện Linh cảnh đi vào trong đấu trường, nháo nhác ngó quanh đao kiếm sẵn sàng đề phòng mọi nguy hiểm.

Đúng lúc này có tiếng cót két, cót két vang lên, giống như là tiếng những bánh răng cơ quan chuyển động. Tiếng động càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ. Tiếng động chính là vọng ra từ trong ba đường hầm.

Qua mấy hơi thở, lại có tiếng bước chân nặng nề và cứng nhắc phát ra, giống như một cỗ máy khổng lồ đang đi.

Dần dần lộ ra trước ánh sáng chính là ba con khôi lỗi máy khổng lồ: bọ ngựa, hổ, sói.

Ba con khôi lỗi cồng kềnh, nhiều bộ phận đã hoen rỉ sét, nhưng mà khí tức lại tương đương Tạo Thể cảnh làm cho mấy tên Luyện Linh cảnh cảm giác cực độ nguy hiểm.

Mấy tên Luyện Linh cảnh lập tức đứng dựa lưng vào nhau, gươm, đao thủ thế, sẵn sàng chiến đấu.

Trên khán đài, các thế lực chỉ đứng hững hờ xem, cũng không có ý ra tay giúp đỡ, bởi vì bọn hắn không biết ngoài ba con khôi lỗi này còn có nguy hiểm gì khác không. Bọn hắn không cần vì mấy tên Luyện Linh cảnh này mà mạo hiểm.

Con bọ ngựa tiến lên đầu tiên, giơ cao hai liêm đao to lớn, đám Luyện Linh cảnh như những con kiến bé nhỏ, chân run lẩy bẩy, miệng lắm bắp, ngay cả dũng cảm chạy trốn cũng không có.

Cót két… cót két… tiếng bánh răng kim loại ma sát vào nhau theo mỗi chuyển động của con bọ ngựa.

Khi liêm đao được giơ lên cao chuẩn bị hạ xuống thì…

Két… két… xì… xì…Ầm!

Con bọ ngựa bỗng dừng lại sau đó đổ sụp xuống, từng bộ phận rơi vãi. Hai con hổ và sói cũng gặp tình trạng tương tự.

Đám Luyện Linh cảnh:???

Đây là chuyện gì, bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng liều chết vậy mà…

Đúng lúc này vang lên tiếng cười:

“Ha… ha… ha… thật là thú vị.”

Một tên Tạo Thể cảnh nhìn Trương Thừa hỏi:

“Tiền bối biết gì sao?”

“Còn có thể là gì được nữa. Năm tháng quá lâu dài, khôi lỗi bị rỉ sét, ma thạch bị hao hết.” Trường Thừa vừa cười vừa nói.

Tất cả nghe lời giải thích này đều gật đầu tán thành. Trong các cổ mộ thường đặt các loại bẫy, cơ quan, khôi lỗi để ngăn trộm mộ.

Bọn trộm không chỉ đơn giản là trộm cắp bảo vật mà quý giá nhất chính là thân xác của chủ mộ. Nên biết chỉ có cường giả Tạo Thể cảnh trở nên mới xây dựng lăng mộ cho mình, vậy nên xác của bọn họ vô cùng quý giá có thể trở thành phụ thể.

Trước đây đã không ít trường hợp, kẻ trộm mộ đào được xác của cường giả, không bao lâu thì tạo thể thành công, trở thành cường giả một phương.

Trộm mộ muốn đào xác nhưng chủ mộ tất nhiên không muốn, bọn hắn muốn yên nghỉ đời đời và quan trọng là bọn họ không muốn thân xác của mình trở thành phụ thể cho kẻ khác.

Vậy nên bọn họ thường bố trí cơ quan, bẫy rập, khôi lỗi ngăn cản nhưng mà những thứ này qua thời gian sẽ tự vô hiệu hóa. Bọn chủ mộ cần tính toán thời gian chính xác để khi các chuẩn bị trở nên vô dụng thì thân xác đã tan thành tro bụi, đến lúc đó cho dù có bị trộm mộ thì cũng đã không còn gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play