"Cô vừa nói gì, hãy nói lại lần nữa cho tôi." An Sở Hùng đột nhiên tỏ vẻ như vừa phát hiện một đại lục mới.
Tiêu Mộc Diên vẫn kiên trì mở miệng nói: "Cháu nói, cháu bằng lòng gả cho anh ấy."
"Cô cần phải biết rằng, bây giờ nó thế nhưng là một người tàn tật mà thôi." An Sở Hùng liên tục nhấn mạnh.
Tiêu Mộc Diên gật đầu: "Cháu biết, vì đều do cháu hại anh ấy thành như vậy, nên cháu sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy."
"Nên cách cô chịu trách nhiệm với nó chính là lựa chọn gả cho nó sao?" An Sở Hùng vẫn còn có chút không thể tin mở miệng hỏi.
"Ba, giờ ba đừng nói chuyện hùng hổ dọa người như thế, nếu ba cứ như vậy mà hỏi tiếp, có lẽ cô ấy sẽ bị ba dọa chạy mất." An Sâm quyết định bảo vệ Tiêu Mộc Diên. Vì bây giờ thái độ của An Sở Hùng thật quá khác thường, anh vốn tưởng sẽ bị ông mắng té tát, nào ngờ ông lại ở đây hung hăng thẩm vấn.
"Hai đứa muốn kết hôn, sao phải cần ba hỗ trợ, trực tiếp bảo người giúp việc đi chuẩn bị là được. Nhưng ba muốn nói là, ngày mai lập tức tổ chức hôn lễ có phải quá vội vàng hay không? Làm sao kịp thông báo cho người thân, bạn bè?" An Sở Hùng bật cười, dường như đây là việc ông ta vốn luôn tha thiết mong đợi.
Mẹ kiếp, An Sở Hùng này cũng thật quá giả tạo. Giờ đây, Tiêu Mộc Diên chỉ còn lại suy nghĩ như vậy mà đánh giá An Sở Hùng.
"Ba biết rồi, nếu hai đứa đã tâm đầu ý hợp thì ba sẽ để hai đứa ở bên nhau, nhưng nếu để ba phát hiện hai đứa đang lừa gạt ba, ba tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai đứa." Rõ ràng, An Sở Hùng nói lời này với hai người họ, nhưng Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy ông ta đang cảnh cáo chính cô.
Sau khi nghe vậy, Tiêu Mộc Diên chỉ có chút bất đắc dĩ cúi đầu, dù sao giờ cô đúng là đang liên kết với An Sâm lừa gạt ông.
"Ba, ba hãy yên tâm đi, chúng con nhất định sẽ để ba mau chóng có cháu trai ẵm."
"Nếu quả thật như vậy thì không còn gì tốt hơn."
Sau khi quẳng lại một câu như vậy, An Sở Hùng lập tức quay người rời đi.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình như đang nằm mơ, có chút không có thể tiếp nhận chuyện đang xảy ra nên cô cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, không kịp phản ứng.
"Tại sao em lại đứng bất động như vậy?" An Sâm hơi lo lắng hỏi.
"Vừa nãy chúng ta có nghe nhầm hay không? Ba anh lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy?" Trong lòng Tiêu Mộc Diên còn đang nghĩ một loạt biện pháp, cô tưởng phải dùng một loạt biện pháp mới có thể để ông ta gật đầu, nào ngờ sau khi An Sở Hùng nghe thấy tin này lại vui vẻ rời đi, ông ta vẫn là người đàn ông bộp chộp lúc trước chứ?
"Thật ra ba anh chính là người như vậy, em đừng để ý chuyện này quá." An Sâm thấy dáng vẻ đó của cô, liền mở miệng giải thích.
Nhưng không biết tại sao, Tiêu Mộc Diên luôn cảm thấy có chút là lạ. Nhưng giờ cô cũng ngại nói ra.
"Em đừng tỏ ra lo lắng như thế, nếu không lát nữa chúng ta sẽ bị lộ." An Sâm nhắc nhở.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên mới lấy lại tinh thần, sau đó lại yếu ớt hỏi một câu: "Ngày mai chúng ta thật sự có thể tổ chức hôn lễ sao?"
"Vừa nãy không phải ba đã đồng ý rồi sao? Chuyện ba đã nói thì chắc chắn sẽ làm nên ngày mai em chỉ cần chuẩn bị trở thành một cô dâu xinh đẹp là được rồi, nhưng chuyện quan trọng nhất chính là em nhất định phải hỏi tung tích của Thịnh Trình Việt, vì anh cũng chỉ có thể giúp em đến chừng đó." Sau khi nói đến vế sau, An Sâm hơi trầm xuống.
"Em hãy đi chuẩn bị trước anh còn phải đi bàn bạc cụ thể với ba anh một chút."
"Bàn bạc cái gì? Tại sao em không thể đi cùng anh?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
"Anh đi nói với ông ấy, ngày mai hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức ở giáo đường. Hơn nữa chuyện này cũng hơi vội vàng, anh cũng phải đi theo xử lý một chút mới được. Bởi vì làm việc phải làm đến nơi đến chốn, anh cũng không thể qua loa như thế, tránh cho người ta hoài nghi." An Sâm càng nói giọng càng nhỏ.
Lúc này Tiêu Mộc Diên chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười: "Em thật cảm ơn anh, em thật..."
An Sâm đã sớm biết sau đó cô sẽ nói nên vội vàng khoát tay với cô: "Em đừng tưởng rằng anh không biết em định nói tiếp cái gì với anh? Đừng nói cảm kích anh, anh đã nói tất cả đều do anh cam tâm tình nguyện, có thể làm cho em những chuyện này anh thật rất vui."
"Nhớ chờ tin tốt của anh."
Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn anh rời đi.
Đến hôm sau, khi cô rời giường, cô đã được một đám phụ nữ khó hiểu giúp mặc vào một bộ áo cưới màu trắng, trên áo cưới toàn bộ đều là ánh sáng trắng lấp lánh của kim cương, nhìn hết sức chói mắt, hơn nữa những người phụ nữ kia tranh nhau chen lấn giúp cô trang điểm vô cùng xinh đẹp, nhìn đặc biệt thanh tân.
Từ sáng Tiêu Mộc Diên vẫn luôn ở trong trạng thái mơ hồ, vì chuyện xảy ra ngày hôm qua quá mức đột ngột, nên đến bây giờ cô vẫn chưa kịp tiêu hóa, giờ cô lại được thay áo cưới, trang điểm xinh đẹp, cô ngồi ngẩn người chết lặng trước gương.
Hôm nay cô thật sẽ kết hôn với An Sâm sao? Ngay cả áo cưới cô cũng mặc lên rồi, làm sao còn có thể có cơ hội đổi ý nữa?
Nghĩ vậy, cô lại liều mạng lắc đầu.Sự việc đã phát triển đến tình trạng như bây giờ, sao cô còn có thời gian ở chỗ này suy nghĩ lung tung?
Khi cô còn đang ngẩn người, thì đã được người ta đưa lên một chiếc xe, đầu xe treo búp bê vải một nam một nữ, đây chính là xe hoa trong truyền thuyết.
Xe đưa cô đến một giáo đường.
Khi xe ngừng lại, cô vừa bước xuống đã giẫm lên thảm đỏ, hơn nữa còn có một nhóm cô gái mặc lễ phục phù dâu màu hồng phấn và bé gái nhỏ nâng áo cưới của cô, lúc này nhìn lại, cô mới biết áo cưới của mình dài cỡ nào, khổng lồ cỡ nào, cần tận mấy chục người đến nâng áo cưới cho cô.
Hơn nữa hình như ngay cạnh giáo đường này đang tổ chức một buổi tiệc, có không ít người mặc âu phục và lễ phục, họ đều đồng loạt dời mắt nhìn cô chăm chú, dường như cô chính là nhân vật chính của hôm nay.
"Rốt cục cô dâu cũng tới rồi..."
Cùng với tiếng hô như vậy, tất cả mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT