Nghe thấy những tiếng vỗ tay này, trong lòng Tiêu Mộc Diên cảm thấy cả không chân thực và sự chán nản, nhưng cô lại không dám thể hiện ra ngoài, bởi vì cô nhìn thấy An Sở Hùng đang đẩy An Sâm qua đây. Tuy An Sâm ngồi trên xe lăn, nhưng dáng vẻ mặc vest màu đen lịch sự tao nhã đó nhắc cô từng giờ từng phút rằng hôm nay có chuyện quan trọng cần làm.

Nhưng tại sao ở trong một tình huống quan trọng như vậy, cô lại không nhìn thấy An Tiêu?

“Cô dâu quả thật rất xinh đẹp!”

“Có thể cưới được một cô gái xinh đẹp như vậy, cũng xem như có phúc ba đời, thật sự ngưỡng mộ tổng giám đốc An.”

Bên tai truyền đến những tiếng chúc phúc, nhưng Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy những âm thanh này đặc biệt chói tai. Bây giờ cô chỉ hi vọng trong biển người mênh mông này tìm được tên An Tiêu kia. Cuối cùng, cô nhìn thấy An Tiêu đang được một đám con gái vây xung quanh.

Anh ta đang đứng giữa đám con gái đang giương nanh múa vuốt, không biết là đang ra hiệu cái gì? Lúc này, Tiêu Mộc Diên cũng không để ý đến thân phận của mình, trực tiếp đi đến kéo An Tiêu đến một nơi khác.

“Chị dâu tương lai, không đúng, bây giờ tôi nên đổi một tiếng gọi cô là chị dâu rồi. Không ngờ tốc độ làm việc của chị còn nhanh hơn so với những gì tôi nghĩ, lại chọn tổ chức hôn lễ vào ngày hôm nay, hơn nữa chuyện thần kì nhất, là lại bắt ba tôi đáp ứng hết mọi thứ, hai người đúng thật là được đấy!” An Tiêu vừa mỉa mai nói, vừa dùng ánh mắt giễu cợt quan sát Tiêu Mộc Diên.

“Tôi hi vọng anh đừng quên những lời anh từng nói lúc đó, anh đã nói, chỉ cần tôi kết hôn với anh trai anh, thì anh sẽ nói với tôi tung tích của Thịnh Trình Việt, bây giờ tôi đã làm được rồi, anh có thể thực hiện lời hứa của anh rồi đấy.” Tiêu Mộc Diên trực tiếp nói, bởi vì cô không có nhiều thời gian để lãng phí. Tình huống bên kia của Thịnh Trình Việt chắc cũng không thể trì hoãn được nữa rồi.

An Tiêu lùi về phía sau vài bước, sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tiêu Mộc Diên: “Thật không nghĩ đến cô chỉ vì muốn nghe ngóng được tung tích của Thịnh Trình Việt thật sự mà kết hôn với anh trai tôi.”

“Anh không cần ở đây nói năng vòng vo, mau vào chuyện chính đi.” Tiêu Mộc Diên nhíu mày, gương mặt đau khổ nhìn anh ta nói.

An Tiêu phủi bụi trong lòng bàn tay, sau đó lại thờ ơ phủi phủi vai, hai tay vỗ lên hai vai cô. Bởi vì hôm nay cô mặc bộ váy cưới vô cùng gợi cảm, hai bả vai đều để lộ ra, quả thực khiến người ta cảm thấy được một sự hấp dẫn khó nói thành lời.

“Chị dâu, tôi thật sự không ngờ đến, hóa ra dáng người của cô lại đẹp đến thế. Thật là hời cho ông anh của tôi quá.” An Tiêu vừa nói vừa nuốt nước miếng.

“Anh đừng có vừa nhìn thấy phụ nữ mà đã rơi nước miếng như vậy. Nói mau, Thịnh Trình Việt rốt cuộc đang ở đâu?”

“Chị dâu à, cô đừng lúc nào cũng hung dữ với tôi như vậy, lẽ nào cô cũng đối xử với anh trai tôi như vậy sao? Nếu như cô thật sự đối xử với anh trai tôi như vậy, anh ấy sao có thể chịu nổi cô?” An Tiêu lại vờ như vô ý chuyển chủ đề.

Lúc này Tiêu Mộc Diên đã không còn có thể kiên nhẫn được nữa, trực tiếp nắm lấy cổ áo của anh ta nói: “Anh rốt cuộc có nói hay không?”

“Được rồi, tôi cũng sợ cô rồi, dù sao cô và anh tôi cũng đã phát triển đến mức này rồi, tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa, bây giờ tôi sẽ nói cho cô.” An Tiêu nói, sau đó anh lấy ra một tấm ảnh từ trong túi quần đặt vào lòng bàn tay cô.

“Sao tự nhiên anh đưa tôi một bức ảnh, muốn làm gì, cái tôi muốn là tung tích của Thịnh Trình Việt chứ không phải tấm ảnh này.” Tiêu Mộc Diên vô cùng kích động.

Phải biết là vai diễn hôm nay của cô, là cô dâu ở đây, cô bởi vì trằn trọc nhiều lần mới đến đây, cô không biết mình đã lãng phí bao nhiêu sức lực và tinh lực ở đây rồi. Bây giờ anh ta muốn lấy ra một tấm ảnh để xong chuyện với cô ư? Không có cửa đấy đâu!

“Có phải anh cảm thấy tôi quá dễ dãi, nên lấy ra một tấm ảnh để qua loa cho xong chuyện với tôi?” Trong giây lát, gương mặt Tiêu Mộc Diên ửng đỏ vì tức giận, bàn tay nắm chặt thành quyền.

“Tôi không lừa cô cũng không trêu đùa cô, bởi vì tấm ảnh tôi đưa cho cô chính là tung tích của Thịnh Trình Việt.” An Tiêu nhún vai, bày ra dáng vẻ không có gì.

Nghe anh nói xong câu này, Tiêu Mộc Diên vội vàng cầm lên bức ảnh bắt đầu tìm tòi nghiên cứu. Trên tấm ảnh chỉ là một vách núi cao sâu hiểm trở, ngoài ra không có gì nữa.

Nếu như lời An Tiêu nói là đúng, vậy có nghĩa là Thịnh Trình Việt bị đưa đến vách núi rồi? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô không thể để Thịnh Trình Việt phải gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Cô muốn bắt An Tiêu nói cho rõ ràng, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa rồi, vì thế nên cô chỉ có thể quay trở về hiện trường hôn lễ, gặp được ai cũng lôi tấm ảnh ra hỏi: “Xin hỏi cô có biết nơi này là nơi nào không?”

Hỏi một lúc liền mấy người nhưng ai cũng lắc đầu, đợi đến lúc hỏi đến người thứ năm, ánh mắt người đó bỗng sáng lên.

“Tôi biết nơi này, tôi cũng đã từng đi đến đó rồi, nơi này gần với địa điểm du lịch nổi tiếng nhất gọi là Đoạn Tư Nhai.”

“Tôi thật sự cảm ơn anh.”

Tiêu Mộc Diên nói xong thì vội vàng rời đi. Cô bây giờ phải lập tức đi đến nơi gọi là Đoạn Tư Nhai đó. Đúng lúc cô chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy An Sâm ngồi xe lăn tới.

“Em đã lấy được tung tích của Thịnh Trình Việt từ chỗ An Tiêu rồi, nơi đó gọi là Đoạn Tư Nhai, bây giờ em phải lập tức qua đó. Vì vậy em không thể tiếp tục ở đây cùng anh nữa, chuyện kế tiếp phải dựa vào anh rồi, thật sự xin lỗi.”

Tiêu Mộc Diên nói xong liền quay người rời đi, ai biết được, An Sâm lại kéo tay cô.

“Anh biết mà, anh không thể ngăn cản em rời đi được, cho dù có xảy ra chuyện gì, em nhất định phải đi cứu anh ấy.” Tiêu Mộc Diên dùng giọng điệu chắc chắn nói.

“Anh biết em nhất định sẽ vội đi cứu anh ta. Anh đã chuẩn bị một bộ quần áo cho em trong nhà vệ sinh, em đi thay bộ váy cưới này ra nếu không lúc rời đi nhất định sẽ bị người khác chú ý.” An Sâm cười khổ, sau đó mở miệng nói.

“Xin lỗi, vừa nãy là em hiểu lầm anh rồi. Bây giờ em phải lập tức xuất phát. Cảm ơn anh.”

Lần này, Tiêu Mộc Diên thật sự quay người bước đi.

An Sâm vẫn ngồi như vậy, nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

“Đi Đi. Chỉ cần em có thể tìm thấy được hạnh phúc thuộc về chính mình.”

Đúng lúc này An Tiêu đột nhiên xuất hiện, vừa kịp nhìn thấy một màn này, nói: “Anh, sao lại chỉ có mình anh ở đây? Chị dâu đâu?”

“Cô ấy đi tìm thứ thuộc về mình.” An Sâm nói ra một câu đầy ẩn ý, An Tiêu lập tức hiểu được: “Người phụ nữ này chắc không phải là đã chạy đi Đoạn Tư Nhai rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play