"Anh nghĩ anh biết tất cả chuyện này là thế nào. Để đạt mục đích, em trai anh sẽ không từ thủ đoạn, không ngờ hai người các em lại trở thành vật hi sinh. Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách, giúp em ép nó nói ra." Ánh mắt An Sâm tĩnh mịch nhìn về phía trước.

"Nhưng anh ta đã ba lần bốn lượt cảnh cáo em, không được để cho anh biết chuyện này, nhưng bây giờ mọi chuyện cần thiết em đã nói cho anh biết..." Tiêu Mộc Diên không dám nghĩ tới hậu quả.

"Có anh ở đây, anh sẽ không để nó tổn thương đến một sợi tóc của em. Dù bây giờ hai chân anh hành động không tiện lắm, nhưng anh vẫn sẽ giúp em nghĩ cách, nên trước tiên em không nên gấp gáp." An Sâm an ủi cô.

Tiêu Mộc Diên lại nước mắt đầm đìa nhìn anh.

"Không phải anh đã nói với em, mọi chuyện đã có anh lo sao, sao em còn khóc?"

"Em cảm thấy anh đối với em thật sự quá tốt rồi. Em thật không biết làm thế nào mới báo đáp anh. Rõ ràng em đã liên lụy anh tới mức này, anh còn lấy đức báo oán." Tiêu Mộc Diên vừa khóc sướt mướt, vừa nói.

An Sâm lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh ưỡn cái lưng mệt mỏi, hờ hững nhìn xa xăm, mở miệng nói: "Tình cảm là thứ không thể cân nhắc, muốn trách, cũng chỉ có thể trách sao anh lại thích em."

Lúc này, Tiêu Mộc Diên nín khóc mỉm cười: "Giờ là lúc nào rồi mà sao anh còn ở đây nói đùa với em."

"Vì chỉ thế này anh mới có thể làm cho em vui vẻ. Cho nên chỉ cần em vui vẻ, anh sẽ làm tất cả vì em." An Sâm tiếp tục làm mặt xấu với cô.

Tiêu Mộc Diên không kìm được ôm bụng tiếp tục cười, cô thật đã bị anh làm cho dở khóc dở cười.

Nhưng sau khi họ cười xong, An Sâm lập tức bình tĩnh lại.

"Em đợi anh một chút, anh cảm thấy chúng ta cần phải nhanh chóng nghĩ cách. Nếu đã vậy ngày mai chúng ta sẽ lập tức kết hôn, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn giả." Ánh mắt An Sâm lóe lên, sau đó nắm chặt tay cô, thốt ra.

"Kết hôn giả?"

Tiêu Mộc Diên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được cứng nhắc lặp lại ba chữ này một lần.

"Đúng, chúng sẽ giả vờ kết hôn trước mắt người nhà của anh. Sau đó em sẽ bảo nó nói tất cả tin tức cho em." An Sâm suy nghĩ gì đó một lúc, sau đó đưa ra kết luận này.

"Nhưng chúng ta phải làm sao để kết hôn giả?"

"Chuyện này cứ để anh lo. Chúng ta cần tìm ba anh, bảo ông ấy thông báo ngày mai chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ." An Sâm trong lòng đã có dự liệu nói.

Nhưng trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn cảm thấy vô cùng bất an.

"Làm như vậy có được không, ngộ nhỡ sự việc bại lộ, vậy phải làm thế nào cho phải?"

"Anh đã có thể nghĩ ra cách này thì chứng minh anh có cách giải quyết chuyện này, nên em cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, hãy tin anh, anh có thể giải quyết được." An Sâm nhìn Tiêu Mộc Diên với một ánh mắt chắc chắn.

Thật ra trong lòng Tiêu Mộc Diên còn rất nhiều điều kiêng dè. Cô vốn còn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng An Sâm đã đi trước một bước.

"Anh biết bây giờ em còn có rất nhiều chuyện lo lắng, nhưng em hãy tin anh, chỉ cần có anh ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên chỉ có thể khẽ gật đầu, cô chỉ có thể ký thác tất cả hi vọng lên người An Sâm.

"Em đã chuẩn bị xong chưa? Anh sẽ đưa em đi gặp ba anh ngay bây giờ."

"Bây giờ đi luôn sao, nhanh như vậy à?" Tiêu Mộc Diên vẫn nghiêng cái đầu nhỏ, chưa kịp phản ứng, nhưng An Sâm lại dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn nói: "Không sai, ngay bây giờ."

Nên hai người họ lập tức đi tới cửa phòng sách của An Sở Hùng. Tiêu Mộc Diên cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài rồi.

"Có phải em cảm thấy rất căng thẳng không? Hãy thả lỏng, đừng căng thẳng, dù trời có sập xuống đã có anh chống cho em."

Lúc này Tiêu Mộc Diên mới hơi thả lỏng một chút. Sau đó khi cô định đẩy An Sâm đi thì An Sở Hùng lại mở cửa phòng ra.

"Hai đứa ở chỗ này làm gì?"

Tiêu Mộc Diên lập tức cúi đầu xuống.

"Tôi bảo cô chăm sóc Sâm thật tốt, không phải bảo cô đưa nó đi dạo lung tung khắp nơi. Ngộ nhỡ nó lại xảy ra chuyện gì, tôi nhất định hỏi tội cô." An Sở Hùng dữ dằn trừng mắt với Tiêu Mộc Diên.

"Ba, ba đừng đối xử dữ dằn với cô ấy như thế, là con bảo cô ấy đưa đi tìm ba." An Sâm chậm rãi kéo Tiêu Mộc Diên sang một bên.

"Có phải con cảm thấy người phụ nữ này hại con vẫn chưa đủ hay không, giờ còn chạy tới trước mặt ba làm gì, còn chưa thấy đủ mất mặt sao? Nhưng bây giờ ba cũng không có tâm trạng nói nhảm với hai đứa, hai đứa muốn thế nào thì thế đó, đừng xuất hiện trước mặt ba, thì ba sẽ nhắm mắt làm ngơ."

An Sở Hùng nói xong lại nhìn Tiêu Mộc Diên một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét và coi thường.

"Ba con có việc muốn nhờ ba giúp." An Sâm nuốt nước bọt, sau đó mở miệng nói.

"Có chuyện gì cần hỗ trợ thì đi gọi người giúp việc là được rồi, không cần thứ gì cũng nói với ba." An Sở Hùng không kiên nhẫn liếc mắt, định nhấc chân quay người rời đi, nhưng lúc này An Sâm lại tiếp tục nói.

"Ba, ngày mai chúng con muốn tổ chức hôn lễ, nên muốn xin ba giúp chuyện này."

Lúc này nếu không phải An Sở Hùng dựa vào vách tường thì suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất rồi. Ông quay đầu nhìn An Sâm một chút.

"Con có biết con vừa nói gì không?"

"Ba, con không ngại lặp lại lần nữa với ba, ngày mai hai chúng con muốn tổ chức hôn lễ, nên con hi vọng ba có thể giúp con chuyện này." Nói xong, anh vươn tay ra, nắm chặt tay Tiêu Mộc Diên.

An Sở Hùng bóp mi tâm, sau đó đi tới: "Ba nói con chỉ bị thương ở chân mà thôi, đầu óc không bị hỏng phải không. Con ở đây nói lung tung cái gì, con bây giờ vẫn ngồi trên xe lăn, thế mà con lại nói với ba việc tổ chức hôn lễ?"

"Không sai! Ngày mai con muốn cưới cô ấy làm vợ. Con đã ước gì để cô ấy gia nhập nhà chúng ta." Nói xong, An Sâm lại nhìn Tiêu Mộc Diên đầy tình cảm, ít nhất những lời này của anh đều xuất phát từ nội tâm, anh thật sự rất muốn cưới cô.

"Ha ha ha ha..." An Sở Hùng không khỏi cười lạnh: "Năm nay, đây là chuyện cười nhạt nhẽo nhất ba nghe được. Giờ con chẳng qua chỉ là người ngồi xe lăn, con còn hi vọng xa vời là người khác gả cho con sao? Con nằm mơ chưa tỉnh ngủ phải không?"

"Cháu bằng lòng gả cho anh ấy." Tiêu Mộc Diên bên cạnh bổ sung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play