Triệu Thư Dao ngây ngẩn không biết bản thân mình làm sao rời khỏi vương phủ, về đến trong nhà rồi, liền ngã xuống giường, thầm ngẫm nghĩ lại bản thân mình đường đường một đích nữ của quan tri phủ, vậy mà làm ra loại chuyện tự đi tiến cử chuyện giường chiếu, càng đáng sợ chính là, người ta còn không chút lưu tình cự tuyệt. Triệu Thư Dao đem mặt chôn ở trong gối đầu, im lặng khóc một trận, bây giờ, nàng chỉ hi vọng Diệp Thiên sẽ không đem chuyện mất mặt này của nàng nói ra ngoài, nếu không, từ đây về sau nàng cũng không còn mặt mũi đi ra gặp người khác nữa, chỉ sợ ngay cả phụ mẫu cũng không thể tiếp nhận được chuyện nàng đã làm ra loại chuyện không màng đến liêm sỉ như vậy.
Diệp Thiên chỉ khó chịu một lúc, liền không thèm nghĩ đến chuyện này nữa. Dù sao thì Ngôn ca ca đã đáp ứng với nàng rồi, sẽ không có nữ tử khác, nàng chỉ cần tín nhiệm hắn là được, còn những nữ tử kia nghĩ như thế nào, kia cũng không phải là chuyện nàng có thể quản được, ai bảo vương gia nhà nàng lớn lên tuấn mĩ, soái khí như vậy, thân phận lại cao quý, người khác nhất định muốn đi thích hắn, vậy cũng không thể nào trách hắn được.
Nghĩ nghĩ, Diệp Thiên liền đi thư phòng.
"Ngôn ca ca." Lúc này Tiêu Ngôn Phong thương lượng với Bành Sĩ Mậu chuyện về ba nhà Trương Vương Lý kia, trông thấy Diệp Thiên đứng ở cửa thư phòng lộ ra cái đầu nhỏ, liền cười vẫy tay, "Tới đây."
Hai người vừa vặn cũng đã thương lượng xong, Bành Sĩ Mậu cung kính hành lễ với Diệp Thiên rồi lui ra ngoài, Diệp Thiên chạy đến ghế bành của Tiêu Ngôn Phong bắt chuyện, "Ngôn ca ca, ta có quấy rầy thời gian xử lý công việc của hai người hay không?"
"Không có, chúng ta vừa lúc cũng đã nói xong rồi." Tiêu Ngôn Phong đem nàng ôm lên đầu gối của mình, "Thiên Thiên tiếp khách xong rồi?" Hắn có biết chuyện Triệu Thư Dao tới đây.
Diệp Thiên gật đầu, "Một vị khách nhàn chán thôi. Ngôn ca ca, hai ngày nữa là tết Trung thu rồi, lần này, rốt cục muội cũng có thể ở bên cạnh cùng huynh ăn mừng trung thu rồi, Ngôn ca ca cũng không cần phải một mình lẻ loi cô độc ở trong vương phủ chờ qua hết trung thu nữa."
"Như vậy thì thật là quá tốt rồi, Thiên Thiên muốn ăn cái gì?" Tiêu Ngôn Phong cầm tay của nàng, tiểu nha đầu rất nhớ người nhà của mình, hắn tất nhiên là biết đến, nhất là Diệp Lệ, người đã chăm sóc, chiếu cố nàng từ thuở nhỏ, lần này nàng rời khỏi nhà, cùng với hắn đi tới một nơi xa xôi như vậy, trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy rất cảm động.
Diệp Thiên nghĩ nghĩ, "Chuẩn bị mấy loại trái cây đặc sản của chỗ này đi, mấy món khác thì tùy ý."
"Thiên Thiên thật dễ nuôi." Tiêu Ngôn Phong cười, tiểu nha đầu mặc dù rất thích ăn, nhưng xưa nay không bao giờ đòi hỏi những yêu cầu vượt quá mức, những thứ nàng muốn từ trước đến nay đều rất đơn giản.
Diệp Thiên lại có chút lo lắng, bắt lấy ngón tay hắn, "Ngôn ca ca, huynh nói xem, bây giờ bệnh đau đầu của hoàng thượng hẳn là không cần phải uống thuốc nữa rồi nhỉ?" Theo như cách nói của Thanh Hư đạo trưởng kia, lần này cầu phúc xong, bệnh đau đầu của hoàng thượng sẽ không cần dùng đến đan dược để áp chế nữa, đợi đến tiết xuân phân sang năm lại cầu phúc thêm một lần nữa sẽ khỏi hoàn toàn rồi, như vậy hiện giờ đã cầu phúc một lần, cũng nên có hiệu quả rồi mới đúng.
"Nhất định là tốt hơn rồi, Thiên Thiên không cần phải lo lắng chuyện này." Bệnh đau đầu cùng ngàn dặm cầu phúc này vốn chính là mánh khóe của Thanh Hư mà thôi, làm sao có thể không tốt lên cho được, cho dù hắn có phải là huyết mạch của hoàng thượng hay không, hoặc là hắn ở chỗ này cái gì cũng không làm, chứng đau đầu của hoàng thượng cũng sẽ tự nhiên tốt lên thôi, đương nhiên, vẫn phải làm bộ làm dáng một lần cho người ta nhìn. Hắn đã sớm biết hoàng thượng hoài nghi xuất thân của mình, cũng chưa từng nghĩ tới việc để hắn kế thừa đại vị, đáng tiếc là hoàng vị này hắn chắc chắn phải có được, chỉ có leo lên đến vị trí cao nhất kia, hắn mới có thể bảo vệ tiểu nha đầu của hắn, mới có thể giúp mẫu phi có được một cuộc sống tự do đích thực.
Về phần thái tử cùng Thụy vương, đã giống như dự liệu của hắn, bắt đầu tranh đấu với nhau không chút lưu tình, chỉ là không biết, một đời này, Thụy vương nắm được những yếu điểm của các thủ hạ đắc lực dưới trướng thái tử rồi thì có thể đấu thắng thái tử được hay không đây.
...
Sau Tết trung thu, Triệu Thư Dao lại tham gia mấy yến hội, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn nàng không có bất kỳ chỗ nào kỳ quái, cũng không nghe thấy lời đồn đại nào liên quan tới mình, lúc này nàng mới yên tâm, xem ra Diệp Thiên không có đem chuyện của mình để lộ ra bên ngoài, nàng vừa thấy may mắn, vừa cảm kích, lại không có mặt mũi đến vương phủ gặp Diệp Thiên.
Quãng thời gian bình lặng, yên tĩnh này không duy trì được bao lâu thì Bồng Diệp đã phát sinh chuyện lớn, Triệu tri phủ gặp chuyện!
Một thích khách che mặt tập kích tấn công Triệu tri phủ, may mắn mà có thị vệ tới kịp, thích khách kia thấy tình thế không ổn đã vội bỏ trốn, Triệu tri phủ chỉ bị thương nhẹ.
Việc này vừa xảy ra, khắp cả Bồng Diệp liền chấn động, kinh hãi nhất chính là gia chủ của ba nhà phú hào Trương Vương Lý.
Trương lão gia vuốt vuốt râu, ở trong thư phòng đi tới đi lui, tự hỏi chuyện này đến tột cùng là do người ở đâu gây ra. Đã nhiều năm như vậy, bọn hắn mặc dù bình thường không hợp ý với Triệu tri phủ nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng làm ra loại chuyện ám sát chuyện nghiêm trọng thế này, từ khi Dự vương tới đây, tình thế của Bồng Diệp liền lặng lẽ phát sinh biến hóa. Chẳng lẽ là do Dự vương xuống tay? Không, không có khả năng, phải biết rằng nơi này là đất phong của Dự vương, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn không cần thiết xuống tay hạ độc thủ.
Kỳ thật, trong lòng của hắn đã có suy đoán, chỉ là không thể tin được mà thôi. Kể ra thì từ khi có tin đồn Triệu tri phủ sẽ bị thay thế, hắn đã phát hiện ra thái độ của Vương lão gia cùng Lý lão gia có sự biến hóa kỳ lạ, thường ngày ba người bọn họ ở cùng một chỗ, có thể không chút giấu giếm cùng nhau thương lượng làm chuyện xấu, bây giờ lại giống như có thêm sự phòng bị, nếu như có chuyện gì có nguy cơ trở thành điểm yếu thì ai cũng không chịu mở miệng trước, đều muốn chờ người khác đề xuất, sau đó chính mình tùy ý phụ họa hai tiếng mà thôi.
Chuyện ám sát Triệu tri phủ, không phải do Vương gia lão gia thì chính là Lý gia lão gia làm đi. Về phần nguyên nhân, đoán chừng là không kịp chờ muốn đem Triệu tri phủ phế bỏ, để có thể thay thế vào đó. Mặc kệ là Vương lão gia hay Lý lão gia xuống tay, thì nếu chỉ là diệt trừ Triệu tri phủ cũng vẫn chưa đủ, mà còn muốn đem hai đối thủ cạnh tranh còn lại đều diệt trừ cả thì mới có thể leo lên ngồi vào vị trí tri phủ được.
Dù cho không tình nguyện cỡ nào đi nữa, Trương lão gia vẫn phải cảm thán một câu, giao tình nhiều năm, kết thúc! Cho dù hắn còn luyến tiếc cảnh tượng ba nhà liên thủ hoành hành ngang dọc khắp Bồng Diệp, đồng bạn cũng đã rút đao khiêu chiến rồi, vì giữ mạng, hắn cũng chỉ có thể rút ra đao của mình tới ứng chiến.
Trương lão gia cho gọi người tâm phúc tới, lặng lẽ phân phó vài câu. Ai ngờ, Vương lão gia và Lý lão gia cũng có suy nghĩ giống hắn như đúc, ba người không hổ là tương giao nhiều năm, phản ứng với một sự kiện thế mà lại hoàn toàn giống nhau.
"Ngôn ca ca, ngươi có nghe nói không?" Diệp Thiên vừa nghe đến tin tức này liền chạy đi tìm Tiêu Ngôn Phong, "Triệu tri phủ gặp chuyện rồi!"
Tiêu Ngôn Phong ngước mắt nhìn Khang công công, Khang công công liền thức thời ra ngoài, đem cửa thư phòng đóng lại.
"Chuyện này là do ai làm? Có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Ngôn ca ca hay không?" Diệp Thiên thật sự có chút lo lắng, nàng biết Tiêu Ngôn Phong muốn để cho Bành Sĩ Mậu thay thế Triệu tri phủ, nhưng không biết chuyện Triệu tri phủ gặp nạn, có làm cho kế hoạch gặp phải trắc trở gì không thể thuận lợi hoàn thành hay không?
"Thiên Thiên đừng lo lắng." Tiểu nha đầu đối với chuyện của mình lo lắng đến vậy, Tiêu Ngôn Phong trong lòng rất hưởng thụ, kéo tay của nàng, dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán nàng, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn vì chạy đến mà đỏ ửng lên của nàng, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Thích khách kia là do ta phái đi."
"A?" Diệp Thiên bị kinh sợ, mắt hạnh chớp chớp hai lần, ngạc nhiên hỏi: "Nếu như là người của Ngôn ca ca, làm sao lại vô dụng như vậy?" Triệu tri phủ kia chỉ là bị thương nhẹ thôi, nếu như là do Trịnh Hàn ra tay, hẳn phải là một đao mất mạng mới đúng nha.
Tiêu Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, "Ngay từ đầu ta đã không muốn hắn chết, chỉ là muốn đem cục diện vốn có của Bồng Diệp làm cho rối loạn chút thôi." Từ việc thả ra lời đồn, đến việc ám sát Triệu tri phủ, chẳng qua cũng là vì khiến cho ba nhà Trương Vương Lý tự rối loạn trận cước mà thôi, hắn sẽ một mực kích thích ba vị lão gia này, mãi cho đến khi bọn hắn bắt đầu tự chém giết lẫn nhau mới thôi.
"A, thì ra là như vậy." Diệp Thiên nghe thế thì yên tâm, thân thể nhỏ mềm nhũn dựa vào trên người Tiêu Ngôn Phong, mỉm cười, "Ngôn ca ca thật là thông minh." Nàng còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn ghê gớm gì cơ, thì ra hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Tiêu Ngôn Phong buồn cười ôm nàng lên, để nàng dựa thoải mái hơn chút, "Có điều, tri phủ đại nhân gặp nạn, ta cũng phải biểu thị một chút quan tâm mới được, đợi lát nữa Thiên Thiên cùng ta đi một chuyến đến Triệu phủ đi."
Diệp Thiên gật đầu, "Được! Ngôn ca ca thăm hỏi Triệu tri phủ, còn muội đi chào hỏi nữ quyến nhà bọn họ." Nói đến nữ quyến, nàng lại nghĩ tới chuyện Triệu Thư Dao tự tiến cử lên giường, cho nên dặn dò thêm: "Ngôn ca ca chỉ ở ngoại viện thăm hỏi Triệu tri phủ là được rồi, không cần phải đi vào nội viện, nữ quyến chỗ đó có muội là đủ rồi."
Dự vương rất thông minh, nhanh nhạy, vừa nghe xong liền biết tiểu nha đầu đang suy nghĩ cái gì, sờ đầu nào đáp lại, "Được, ta nghe Thiên Thiên an bài."
Lần trước Triệu Thư Dao đến vương phủ tìm Diệp Thiên cầu tình, muốn làm thị thiếp hắn đã sớm biết, hắn căn bản cũng không quan tâm Triệu Thư Dao gì đó, ngược lại thì phản ứng của tiểu nha đầu làm cho hắn rất vui mừng. Không hổ là tiểu vương phi của mình, nói năng có lý có cứ bác bỏ luận điệu của Triệu Thư Dao, vừa nói ra mình không có thị thiếp, lại không lưu lại nhược điểm khiến cho người ta chỉ trích nàng là đố phụ, sau đó cũng không giận chó đánh mèo đến mình, rất tỉnh táo xử lý chuyện này. Trong lòng Tiêu Ngôn Phong rất cao hứng, tiểu nha đầu của hắn đang chậm rãi trưởng thành.
Hai người đơn giản thu thập một chút, dù sao cũng là đi thăm hỏi người bị tổn thương, cũng không phải là đi dự tiệc, cho nên chỉ đổi một bộ y phục liền ra cửa.
Triệu tri phủ thấy Dự vương tự mình đến thăm hỏi mình, vội vàng ngồi dậy, muốn xuống giường hành lễ, Dự vương lại nhẹ nhàng đè lại vai hắn, "Triệu đại nhân không cần đa lễ. Triệu đại nhân cần cù chăm chỉ, một lòng vì con dân Bồng Diệp mà vất vả, lại bị người ám toán, bản vương nhìn thấy rất đau lòng."
Triệu tri phủ kích động đến lệ nóng doanh tròng, hắn một mực lo lắng sau khi Dự vương cắt bỏ quan chức của mình rồi, sẽ đem mình ném vào trong ngục, liên lụy đến cả thê tử và nhi nữ, hiện tại có được lời khẳng định này của Dự vương, hắn đã yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì sau khi mất đi chức quan vẫn có thể làm một bá tánh bình dân tiếp tục sống qua ngày.
Diệp Thiên đi vào nội viện, tới đón tiếp nàng không chỉ có Triệu phu nhân, còn có cả Triệu Thư Dao.
Triệu Thư Dao vừa trông thấy Diệp Thiên liền nghĩ tới chuyện mất mặt kia của mình, nàng đỏ bừng cả mặt, ánh mắt trốn tránh, căn bản cũng không dám đi nhìn Diệp Thiên. Lại nghe thấy Diệp Thiên cùng mẫu thân ở đằng trước vừa đi vừa trò chuyện, Diệp Thiên lo lắng hỏi thăm thương thế của phụ thân, còn đưa đến thuốc chữa ngoại thương cho mẫu thân, nói là tác dụng rất tốt, một đường đi vào phòng khách, Diệp Thiên cũng không nói một câu đến chuyện ngày đó, ánh mắt nhìn nàng cũng giống như bình thường, không có tăng thêm chán ghét cùng phòng bị.
Triệu phu nhân nói đến tình hình ngày đó, mặt mũi tràn đầy may mắn thoát nạn, "May mắn là thị vệ kia tới nhanh, nếu không thì lão gia cũng sẽ không đơn giản chỉ bị thương nhẹ như vậy."
Cho dù không có thị vệ, Triệu tri phủ cũng sẽ không có việc gì. Diệp Thiên thầm nghĩ, nàng cười cười, "Như vậy thật là quá tốt rồi, cần phải ban thưởng thật tốt cho thị vệ kia mới được."
"Còn không phải sao." Triệu phu nhân rất đồng ý, "Thị vệ kia chính là ân nhân cứu mạng của lão gia chúng ta đấy, mặc kệ hắn muốn cái gì ta đều có thể đáp ứng, có điều người kia cũng rất chín chắn, đàng hoàng, cái gì cũng không muốn, ta không thể làm gì khác hơn là đưa một ít vàng bạc cho hắn."
Hai người cứ thế nói chuyện với nhau, Triệu Thư Dao ngồi bên cạnh trong lòng lại là khẽ động, ân nhân cứu mạng thì muốn cái gì đều có thể đáp ứng sao?
Diệp Thiên cũng ngồi không quá lâu, đoán chừng Tiêu Ngôn Phong cũng sẽ không cùng Triệu tri phủ nói quá nhiều, nhìn xem canh giờ, liền đứng lên từ biệt, "Triệu phu nhân còn phải chiếu cố tri phủ đại nhân, ta cũng không quấy rầy nữa."
Triệu phu nhân đứng dậy đưa tiễn nàng, Triệu Thư Dao liền cười tiến lên phía trước, "Để ta đưa vương phi nương nương ra ngoài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT