Triệu Thư Dao đưa Diệp Thiên ra ngoài, hai người đều trầm mặc im lặng nói nói gì với nhau.

Diệp Thiên là không biết Triệu Thư Dao có còn muốn tiếp tục chuyện xin làm thị thiếp hay không, cho nên không nghĩ để ý đến nàng, Triệu Thư Dao thì lại có chút xấu hổ, không có ý tứ mở miệng. Mắt thấy xuyên qua hoa viên xong thì liền sẽ xuất phủ rồi, Triệu Thư Dao cắn cắn môi, "Chuyện tết Trung thu lần trước, là ta sai rồi, ta đã không còn nghĩ như vậy nữa, còn xin vương phi nương nương thứ lỗi." Nàng cũng đã suy nghĩ rõ ràng, Dự vương cũng không phải là người mà mình có thể mơ tưởng đến, lại tiếp tục cố chấp nữa, sợ rằng sẽ chọc giận Diệp Thiên và Dự vương, khiến cho tình cảnh của phụ thân càng thêm nguy hiểm, hiện tại nàng chỉ cầu có thể bảo vệ được chức vị của phụ thân là tốt lắm rồi.

Nàng đã nhận sai, Diệp Thiên cũng sẽ không níu mãi không buông, "Ngươi nói chuyện ở tết trung thu sao, đĩa bánh trung thu kia ta đã ăn thử rồi, mùi vị so với bánh ở kinh đô phong vị có chút khác biệt, có điều ăn cũng rất ngon."

Nàng đây là không so đo, tính toán chuyện cũ với mình nữa, Triệu Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nói đến bánh trung thu, lại nhớ đến bánh nhẫm đặc sản của Bồng Diệp, không biết vương phi nương nương đã thử qua hay chưa?"

"Còn chưa đâu." Diệp Thiên lắc đầu, có chút tiếc nuối: "Vẫn luôn lười đi ra ngoài, gần đây mới cảm thấy khỏe khoắn có tinh thần hơn chút." Nàng chưa từng ngồi xe ngựa liên tục hai tháng như vậy, mặc dù Ngôn ca ca đã tận lực làm cho mọi thứ đều thoải mái, dễ chịu, nhưng mà đi đường lâu như vậy vẫn thấy hơi mệt chút.

Triệu Thư Dao cười nói: "Ta nghe nói bánh nhẫm ở ngõ Tây Bản là món ngon nhất Bồng Diệp, hạt nhẫm ở trong nhân cũng không biết họ đã chế biến thế nào mà từ xa thật xa đã có thể nghe thấy mùi thơm nức tỏa ra rồi, mẻ bánh nóng hổi vừa mới ra lò, quả thực chính là tuyệt vời nhất, vương phi nương nương có thể nếm thử."

Diệp Thiên vốn vẫn luôn nhớ thương thứ bánh nhẫm kia, lại nghe nàng như thế, càng thêm động tâm, gật đầu nói: "Vậy ta nhất định phải tìm cơ hội đi nếm thử một lần mới được."

Hai người hướng về phía cổng phủ đi đến, ở một ngã rẽ khác lại xuất hiện một người, chính là nữ nhi của Liễu Đồng tri, Liễu Diệu Yên, nàng là cùng phụ thân đến thăm hỏi Triệu tri phủ, vừa vặn gặp được Triệu Thư Dao và Diệp Thiên, nàng đối với hai người kia đều không có hảo cảm, nhất là không muốn hành lễ với Diệp Thiên, cho nên muốn vụng trộm né đi, không nghĩ tới lại nghe được hai người nói đến chuyện bánh nhẫm của Bồng Diệp.

Liễu Diệu Yên rất xem thường, đường đường là vương phi và đích nữ của quan tri phủ, làm sao lại cảm thấy hứng thú với thứ bánh chỉ có một văn tiền một cái như vậy chứ?

Thăm hỏi Triệu tri phủ trở về, Liễu Diệu Yên đem việc này xem như trò cười nói lại cho cho Liễu Đồng tri nghe, "Phụ thân, người nói xem có buồn cười hay không, cái gì mà bánh nhẫm ở ngõ Tây Bản là món ngon nhất Bồng Diệp", hai người đó có phải chưa từng được ăn qua món gì ngon không, một cái bánh thôi, cũng dám nói là "Món ngon nhất" rồi?"

Liễu Diệu Yên kể ra như một trò cười, Liễu Đồng tri lại âm thầm ghi nhớ trong lòng, hắn đã ở Bồng Diệp nhiều năm như vậy rồi, chưa từng nghe nói ở ngõ Bản Tây có hàng bánh nhẫm nào hết, nơi đó chính là một hẻm nhỏ chật chội tối đen, cái gì cũng không có, ngược lại ở ngõ Đông Bản thì rất náo nhiệt, hình như cũng thực sự có một gian hành bánh nhẫm nổi danh thì phải.

Triệu Thư Dao đến cùng là không nhớ rõ nên nói sai, hay là có ý khác cố ý đem vương phi đến trong ngõ nhỏ kia đây?

Bất luận như thế nào thì đây tuyệt đối là một tin tức cái rất có giá trị. Nếu như vương phi xảy ra chuyện ở trong ngõ nhỏ đó như vậy thì một nhà của Triệu tri phủ chắc hẳn là không giữ được đầu rồi. Liễu Đồng tri vội vã ra cửa, đi đến nhà Trương lão gia.

Qua hai ngày, Diệp Thiên ngồi xe ngựa ra ngoài, Lục Phỉ cùng đi với nàng, Trịnh Hàn cùng một thị vệ đích thân đi theo bảo hộ nàng. Khó có dịp đi ra ngoài, Diệp Thiên trước tiên đi lòng vòng thăm thú phố lớn phồn hoa, náo nhiệt nhất Bồng Diệp, lại không cảm thấy có gì hứng thú, lúc này mới đi đến ngõ Tây Bản.

Ngõ Tây Bản rất nhỏ hẹp, xe ngựa của vương phủ lại cao ráo, rộng rãi, căn bản là vào không được. Vì thế Diệp Thiên cùng với Lục Phỉ xuống xe ngựa, nghi hoặc đứng ở đầu ngõ nhìn quanh.

Trịnh Hàn nói: "Tiểu vương phi, trong này giống như cái gì cũng không có, có lẽ là nhầm đường rồi?"

Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, "Ta chắc chắn là không nghe lầm, Triệu cô nương nói chính là ngõ Tây Bản." Nàng hít hít mũi, rồi hưng phấn reo lên, "Ngửi thấy rồi, là mùi thơm của bánh nhẫm! Rượu thơm không sợ hẻm sâu, ha ha, nhất định chính là chỗ này!"

Nàng nhấc chân liền chạy vào trong ngõ nhỏ, Trịnh Hàn muốn ngăn cản nàng cũng không kịp nữa, nàng đã tiến vào rồi, hắn vội vàng đi theo.

Càng chạy càng sâu, đi đến cuối ngõ hẻm, lại phát hiện trên mặt đất có một cái sọt, bên trong giỏ đầy ắt bánh nhẫm vẫn còn đang bốc hơi nóng.

"Cái này là..." Diệp Thiên trợn tròn mắt.

"Cẩn thận!" Trịnh Hàn soạt một cái đem kiếm rút ra, Diệp Thiên quay lại nhìn phát hiện ra có bảy tám bóng người đang xông tới, bịt kín mặt, kiếm trong tay lóe sáng hàn quang kiếm sắc lạnh.

Lục Phỉ run rẩy đứng chắn trước mặt Diệp Thiên, giang hai cánh tay, đem nàng bảo hộ sau lưng mình, "Cô nương, nô, nô tỳ ở đây, đừng, đừng sợ."

Trịnh Hàn đánh giá tình thế, thấp giọng phân phó thị vệ đi theo hắn, "Lát nữa ngươi cố tìm cơ hội rời đi, mau chóng đi thông tri cho vương gia." Thị vệ kia cũng không nhiều lời, trầm mặc gật đầu, bọn hắn đều là người đi theo trưởng thị vệ Trịnh, cho dù hắn phân phó cái gì, đều sẽ không chút do dự mà làm theo.

"Dừng tay!" Hai bên còn chưa động thủ, chỉ nghe thấy có người hô to một tiếng, Triệu Thư Dao chạy vào ngõ nhỏ, phía sau của nàng còn có hai thị vệ đi theo, "Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm cái gì?! Vương phi nương nương đừng sợ, ta tới giúp người đây!"

Triệu Thư Dao muốn chạy đến chỗ của Diệp Thiên, có điều Diệp Thiên đang đứng ở chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ, ở giữa còn có Trịnh Hàn cùng bảy tám người bịt mặt cầm hung khí trong tay, nàng không dám đi qua, đành phải để cho hai thị vệ kia tiến lên hỗ trợ. Triệu Thư Dao âm thầm cảm thấy kỳ quái, kế hoạch của nàng là để mấy cho mấy thị vệ nhà mình đóng vai kẻ ác ôn, tới dọa Diệp Thiên một chút, còn chính mình thì "đúng lúc" xuất hiện, mang theo hai thị vệ đánh kẻ xấu chạy tan tác, nàng lại nhân cơ hội nói thì ra là hôm trước mình nhớ lầm chõ, Diệp Thiên sẽ không chỉ không trách nàng, ngược lại còn đối với nàng mười phần cảm kích, từ đó sẽ đi khuyên Dự vương, bảo vệ chức vị của phụ thân. Hiện tại, mấy người bịt mặt tay cầm kiếm này là chuyện gì xảy ra đây?!

Tên cầm đầu trong nhóm bịt mặt giơ tay ra hiệu, lập tức kiếm quang chớp lóe, hai bên xông vào giao chiến thành một đoàn, hai thị vệ mà Triệu Thư Dao mang tới cũng đánh bạo xông lên.

Diệp Thiên từ đầu vai Lục Phỉ nhìn ra, thấy mấy tên bịt mặt kia rất hung hãn, xuống tay độc ác, trong nháy mắt, một thị vệ của Triệu phủ thị vệ đã bị đánh ngã, ngay cả Trịnh Hàn nhìn qua đều rất chật vật. Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng nóng nảy, rất hận bản thân mình quá mức dễ tin người, lần này không chỉ khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, mà còn đem tất cả mọi người đều liên lụy theo nữa.

Triệu Thư Dao lúc này mới thật sự tin rằng, những người bịt mặt này không phải là thuộc hạ của nhà mình, bọn chúng là thật sự muốn giết Diệp Thiên! Khuôn mặt nàng trắng bệt như tờ giấy, trái tim suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, không được, là mình đã đem Diệp Thiên dẫn dụ tới nơi này, nếu như nàng xảy ra chuyện ở đây thì cả nhà mình dù có bị tru di cửu tộc cũng chưa đủ.

Triệu Thư Dao dùng sức cắn môi dưới, ép buộc mình phải bình tĩnh lại, nàng rút cây tram trên đầu, nắm chặt trong lòng bàn tay, lưng áp sát vào vách tường của hẻm nhỏ, từng bước từng bước chạy về phía Diệp Thiên.

Ba bên đang giao chiến vô cùng hỗn loạn, thật là không có ai để ý đến nàng, đối với nhóm người bịt mặt thì chỉ cần đem số thị vệ giải quyết hết, ba tiểu cô nương còn lại có thể chạy đi đâu được nữa? Huống hồ gì, Triệu Thư Dao là đang chạy hướng vào trong ngõ nhỏ, không phải là chạy ra khỏi đây, càng không cần phải để ý tới.

Lục Phỉ cảnh giác nhìn Triệu Thư Dao đang đến gần, cũng đem trâm trên đầu mình rút xuống, nếu như Triệu Thư Dao dám làm tổn thương cô nương, cho dù nàng phải liều cái mạng này cũng sẽ không buông tha cho nàng ta.

Hai chân Triệu Thư Dao run rẩy không ngừng, sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm, nàng cẩn thận đứng bên cạnh Lục Phỉ, run rẩy nói: "Vương phi, nương nương đừng sợ, ta, ta bảo vệ, ngài." Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu có ai muốn đến tổn thương Diệp Thiên, trước tiên phải đem chính mình chém chết rồi mới tính, như vậy thì ít nhất cũng có thể rửa sạch hiềm nghi ở chỗ mình, bảo vệ sinh mạnh của phụ thân và mẫu thân.

Diệp Thiên không để ý tới nàng, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào đám người đang đánh nhau, hai thị vệ của Triệu phủ đều đã ngã xuống, không rõ sống chết, tiểu thị vệ đi theo Trịnh Hàn tới đây cũng không biết đã đi đâu rồi, hiện tại chỉ còn lại một mình Trịnh Hàn so đấu cùng những người bịt mặt này.

Diệp Thiên tay nắm thật chặt, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay cũng không biết, nàng trông thấy đám người bịt mặt kia từng người từng người nối nhau ngã xuống, đến khi chỉ còn lại mình Trịnh Hàn đứng ở đó, lòng của nàng vừa mới tạm an định lại, lại thấy thân thể của Trịnh Hàn lắc lư một cái, cũng ngã xuống.

"Trịnh Hàn!" Diệp Thiên hét to một tiếng, chạy tới bên cạnh hắn, trông thấy trên mặt trên người của hắn khắp nơi toàn là máu, "Trịnh Hàn! Ngươi không thể chết được!" Nước mắt của Diệp Thiên nghẹn ngào trong khóe mắt, nàng nắm lấy bả vai Trịnh Hàn, nơi đó không có máu, hiển nhiên không bị thương, "Trịnh Hàn, ngươi nói cho ta biết phải làm thế nào mới có thể cứu ngươi, van cầu ngươi, nói cho ta biết đi, Trịnh Hàn, ngươi mở mắt ra đi, có được không?"

Hai mắt Trịnh Hàn rốt cục gắng gượng hé mở ra một chút, nước mắt của tiểu vương phi mặc dù còn chưa có rơi xuống, nhưng thanh âm đã hoàn toàn nghẹn ngào, hắn miễn cưỡng há miệng, hơi thở mong manh, "Tiểu vương phi, về sau, ngàn vạn lần, không được đi vào loại ngõ nhỏ chật hẹp này, đừng để lại bị lừa nữa."

"Ta nghe lời ngươi." Diệp Thiên liên tục gật đầu, "Trịnh Hàn, nói cho ta biết đi, làm sao để giúp ngươi? Ta nên làm như thế nào mới có thể cứu ngươi?"

"Vương gia!" Bên tai truyền đến giọng nói của Lục Phỉ, Diệp Thiên quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Ngôn Phong đang vội vã đến đây, Khang công công cũng theo sát sau lưng hắn mà đến.

"Ngôn ca ca!" Nước mắt của Diệp Thiên cuối cùng cũng rơi xuống, nàng vội đứng lên, lao vào trong ngực Tiêu Ngôn Phong, "Cứu hắn, mau cứu hắn! Ô ô, Ngôn ca ca, mau cứu Trịnh Hàn đi, ta không muốn hắn chết!"

...

Tiêu Ngôn Phong ôm nàng thật chặt, mắt phượng lạnh lùng quét qua đám người bịt mặt đang nằm ngổn ngang trên đất không ngừng kêu rên, nhấc chân đá Trịnh Hàn một cước, "Thiên Thiên còn khen ngươi thân thủ tốt lắm, nói ngươi ra tay chính là một đao mất mạng, ngươi xem lại bộ dáng ngươi lúc này đi!"

Trịnh Hàn đang nằm dưới đất bật người lên một cái, dáng người mạnh mẽ, chỗ nào còn có dáng vẻ hơi thở mong manh, sắp đi đến nơi nữa, "Đây không phải muốn giữ lại mấy người sống cho vương gia sao? Nếu tiểu vương phi đã thích một đao mất mạng thì thuộc hạ đương nhiên sẽ khiến tiểu vương phi hài lòng." Hắn vừa nói xong, kiếm trong tay như rồng lượn, nhẹ nhàng lả tả mấy đường, đám người bịt mặt trên mặt đất liền mất hết động tĩnh.

Diệp Thiên trợn mắt há miệng nhìn Trịnh Hàn, đưa tay chỉ chỉ hắn, trên đầu ngón tay trắng nõn vẫn còn dính chút vết máu, "Ngươi..." Hắn bộ dáng khỏe như vâm, sinh khí dồi dào, nhìn ra được căn bản là không có bị thương gì cả.

Trịnh Hàn cười híp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên vẫn còn đang lưu nước mắt, "Có thể được đến một giọt nước mắt của tiểu vương phi, thuộc hạ cũng cảm thấy đáng giá." Hắn đã nhiều lần dạy võ cho Diệp Lệ, cho nên hắn xem Diệp Lệ Diệp Thiên giống như con em của mình, trông thấy Diệp Thiên vì mình gấp đến độ khóc lớn, trong lòng cũng rất là vui mừng.

Khang công công cho Trịnh Hàn một ánh mắt kính nể, Trịnh thị vệ, ngài cũng thật là lợi hại, tiểu vương phi cũng dám trêu đùa, xem đi tiểu vương phi khóc thành cái dạng kia rồi, trước đó cũng không biết đã lo lắng sợ hãi đến mức nào nữa.

Dự vương đều bị Trịnh Hàn chọc cười, có điều hắn cũng lĩnh hội được ý tốt của Trịnh Hàn, lần này Thiên Thiên xác thực quá bất cẩn, Trịnh Hàn e ngại thân phận, khó mà nhắc nhở nàng, cho nên giả chết để khiến Thiên Thiên sốt ruột một chút, sau này nhất định sẽ tiếp thu được bài học làm việc cẩn thận, không bất cẩn lỗ mãng nữa.

Hắn đã biết từ sớm hai ngày nay có hai người lén lút theo dõi ở cổng vương phủ, chỉ là không rõ do ai phái tới, Diệp Thiên đi ra ngoài, hai người liền rời đi, hắn phái người theo sau, phát hiện một người đi Triệu phủ, một người đến Trương phủ, sau đó Triệu phủ cùng Trương phủ đều tự phái người đến chỗ này, hắn cũng vội vàng chạy tới, còn gặp được thị vệ chạy về báo tin. Cho nên, căn bản cũng không cần lưu lại người sống, hắn đã đều biết là chuyện gì xảy ra rồi.

=-=-=-=-=-=-=

Cái phủ Dự vương này riết rồi cả phủ đều là diễn viên chuyên nghiệp hết! =))

Lần này coi như bài học cho Thiên Thiên, sau này cho dù ham ăn cũng đừng dễ tin người như thế nữa nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play