Diệp Thiên nghe nói Triệu Thư Dao tự mình đến tặng bánh trung thu thì có chút kinh ngạc, nhưng mà đích nữ của tri phủ đại nhân tới đây thì nàng vẫn phải ra gặp một chút cho hợp lễ nghĩa.
"Đây là lần đầu tiên Vương phi nương nương ăn tết Trung thu ở bên ngoài phải không?" Thi lễ chào hỏi xong Triệu Thư Dao tươi cười đem bánh trung thu đưa lên, "Đây là bánh trung thu của Bồng Diệp chúng ta, cũng không biết có giống bánh của kinh đô hay không, qua hai ngày nữa là tết trung thu rồi, cho nên đưa tới cho vương phi nương nương nếm thử, xem thử có hợp khẩu vị của ngài hay không!?"
"Đa tạ ý tốt của Triệu cô nương." Nói đến tết trung thu, Diệp Thiên lại cảm thấy nhớ nhà, nàng lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên đi xa nhà như vậy, tết trung thu là tết đoàn viên, người một nhà cùng nhau tập tập, quay quần bên nhau cùng ăn bánh ngắm trăng, nàng lại không thể gặp được phụ thân mẫu thân ca ca và đệ đệ, cũng may là còn có Ngôn ca ca. Có điều nghĩ lại thì từ đó đến giờ mỗi lần Ngôn ca ca từ hoàng cung trở lại vương phủ rồi thì sẽ phải một người lẻ loi, cô đơn vượt qua tết trung thu, thê lương biết bao nhiêu, lần này rốt cục nàng cũng có thể ở bên cạnh cùng hắn ăn mừng tết trung thu rồi.
"Vương phi nương nương đang nhớ nhà sao?" Triệu Thư Dao nhìn Diệp Thiên, nàng vẫn còn nhỏ, chắc chắn là sẽ nhớ đến phụ mẫu rồi, "Nếu không thì vương phi nương nương đến nhà chúng ta cùng mừng tết Trung thu đi, càng nhiều người cũng càng náo nhiệt hơn một chút." Nếu như nàng đồng ý đi thì Dự vương nhất định cũng sẽ đến rồi.
Diệp Thiên lắc đầu, "Không cần đâu, ta và vương gia cùng nhau ăn mừng tết Trung thu là được rồi." Hai người thì càng tự do tự tại, việc gì lại phải chạy đến nhà người khác chứ, không chỉ mang thêm phiền phức cho người khác, mà bản thân mình cũng không được thoải mái.
Cùng Diệp Thiên tiếp xúc qua hai lần, Triệu Thư Dao biết bề ngoài nàng nhìn thật đáng yêu nhu thuận, thực tế lại rất có chính kiến, nghe thấy nàng cự tuyệt cũng không kiên trì nữa, hỏi sang chuyện khác: "Lần này tới Bồng Diệp, chỉ có vương gia cùng vương phi nương nương thôi sao, không có... thị thiếp nào khác ư?"
Diệp Thiên sửng sốt, "Vương gia không có thị thiếp, cũng không có trắc phi." Hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có.
Triệu Thư Dao khẽ cắn môi, "Ta có một chuyện muốn cầu vương phi nương nương, xin nương nương cho các thị nữ lui xuống."
"Bạch Trân là thị nữ tâm phúc của ta, đã hầu hạ ta rất nhiều năm, nàng sẽ không đi nói lung tung, Triệu cô nương có việc gì xin cứ nói, không cần lo lắng, tỵ hiềm nàng." Diệp Thiên nhìn qua Bạch Trân, so với Triệu Thư Dao, nàng đương nhiên tín nhiệm Bạch Trân hơn nhiều, sao có thể đuổi nàng ra ngoài, một mình đối mặt với Triệu Thư Dao chứ.
Bạch Trân yên lặng châm thêm trà cho các nàng, vị Triệu cô nương này thật là không khách khí, đã có việc muốn xin cô nương nhà mình giúp đỡ, lại còn đòi cho người lui ra hết mới chịu, cho dù cô nương có đáp ứng nàng ta, nàng cũng không yên lòng mà đi ra đâu, cô nương của mình vẫn còn nhỏ, lỡ như bị Triệu Thư Dao khi dễ hoặc lừa gạt mất thì phải làm sao bây giờ.
Triệu Thư Dao chần chờ một lát, chuyện mà nàng muốn nói thật sự là khó mà mở miệng được, để có thể nói với Diệp Thiên đã phải dùng hết sạch dũng khí rồi, huống chi bên cạnh còn thêm một thị nữ đứng nghe chứ. Thế nhưng đây lại là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ ra được rồi, cũng không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Triệu Thư Dao cắn răng hạ quyết tâm, đi đến trước mặt Diệp Thiên quỳ xuống, "Ta muốn làm thị thiếp của vương gia, cầu xin vương phi nương nương thành toàn."
Tay của Bạch Trân run lên một cái, nước trà suýt chút nữa đổ ra, Triệu Thư Dao này thật quá lớn mật, may mắn là khi nãy nàng không có đi ra ngoài, đợi lát nữa xem cô nương đáp lại thế nào, cũng không thể để cho nàng tiếp tục lừa gạt cô nương của mình được.
Diệp Thiên cũng không nghĩ tới Triệu Thư Dao lại nói ra những lời như vậy, mắt hạnh trừng to, "Ngươi, ngươi nói cái gì?" Một tiểu thư khuê các sao có thể tự tiến cử chuyện giường chiếu được chứ, đây cũng quá không biết xấu hổ rồi!
Gương mặt Triệu Thư Dao đỏ bừng lên, "Vương phi nương nương xin nghe ta giải thích một chút, ta cũng không phải là tham mộ quyền quý, Dự vương điện hạ mặc dù đúng là một hoàng tử cao quý, nhưng mà ta cũng là đích nữ của quan tri phủ, không đáng phải vì quyền thế mà hạ mình đi làm thiếp cho người ta. Ta làm như vậy, thật sự là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng!"
Nàng vừa nói vừa trộm xem sắc mặt của Diệp Thiên, trông thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng bởi vì tức giận mà phồng lên, vội vàng nói tiếp: "Ta biết vương gia muốn cắt đi chức vị của phụ thân ta, nhưng mà phụ thân ta thật sự là một vị quan tốt, hắn không tham nhũng không làm việc bất công, luôn một lòng vì con dân của Bồng Diệp, nếu như để cho một trong số mấy phú hào quê mùa kia ngồi vào vị trí tri phủ này, thì con dân của Bồng Diệp không còn ngày nào được sống thoải mái, bình yên nữa! Lý do ta muốn làm thị thiếp của vương gia, chỉ là hi vọng có thể có cơ hội cùng hắn nói một câu về tình huống của Bồng Diệp, xin hắn không cần hủy đi hạnh phúc bình yên của con dân Bồng Diệp mà thôi."
Diệp Thiên lạnh lùng liếc nhìn Triệu Thư Dao đang quỳ trên mặt đất, thân mình nho nhỏ tựa hẳn vào lưng ghế dựa phía sau, ngón tay trắng nõn vuốt ve tay vịn, lên tiếng, "Lời này của ngươi có trăm ngàn sơ hở. Đầu tiên, không nói phụ thân ngươi thật sự là người như thế nào, lại làm quan ra sao, ta chỉ hỏi ngươi, không tham nhũng, không làm việc bất công, một lòng vì bách tính thì chính là quan tốt sao?" Vương gia muốn lấy lại quan chức của Triệu tri phủ là thật, nhưng để cho Trương Vương Lý ba nhà thân hào nông thôn tiếp nhận lại là giả, có điều đây đều là bí mật, Diệp Thiên tự nhiên không có khả năng đi nói cho Triệu Thư Dao biết.
"Một lòng vì bách tính không phải quan tốt, như vậy phải thế nào mới tính là quan tốt chứ?" Triệu Thư Dao mờ mịt, trong lòng nàng, phụ thân chính là vị quan tốt nhất.
Diệp Thiên hỏi: "Ngươi có tiếp xúc qua việc nội vụ trong phủ hay không?"
Triệu Thư Dao gật đầu, "Ta vẫn thường giúp mẫu thân quản lý một ít sự vụ trong nhà."
"Vậy ta hỏi ngươi, nếu như có một bà tử, nàng rất nhiệt tình, cũng rất tận chức tận trách, làm hết sức mình, nhưng mà năng lực lại có hạn, làm việc luôn không thể đạt tới yêu cầu của ngươi được, hoặc là nói nghiêm trọng hơn chút, nàng luôn đem sự tình làm hư mất, như vậy ngươi sẽ để cho nàng đi làm quản sự sao?"
Triệu Thư Dao trợn mắt nhìn, nàng nghe hiểu rõ ý của Diệp Thiên, có lòng là không đủ, còn phải có đầy đủ năng lực. Phụ thân cũng từng chính miệng nói qua, bản thân hắn mặc dù đã tận tâm tận lực, có điều năng lực thì lại có hạn, không thể quản lý tốt Bồng Diệp được.
"Đây là thứ nhất, thứ hai, nếu như ngươi muốn gặp vương gia, để tự mình nói với hắn về tình huống của Bồng Diệp, vì sao nhất định phải làm thị thiếp vương gia mới được?" Diệp Thiên mấp máy khóe miệng, "Ngươi có thể để cho phụ thân nói với hắn, hoặc cũng có thể quang minh chính đại cầu kiến vương gia, bằng không thì, ngươi cũng đã cầu đến trước mặt của ta rồi, có thể cầu xin ta khuyên nhủ vương gia, để cho hắn nghe ngươi nói một lời, tại sao phải nhất định làm thị thiếp thì mới có thể đem những này lời nói nói cho vương gia?"
Khuôn mặt Triệu Thư Dao đỏ bừng tới tận mang tai, nàng vốn muốn thuyết phục Diệp Thiên, lại không nghĩ rằng một tiểu cô nương mới có mười tuổi lại đầu óc, tâm tư nhanh nhạy như thế, giờ phút này nàng quỳ gối trước mặt Diệp Thiên, đầy chật vật, khó xử, cảm giác bị nhìn thấu giống như y phục trên người đều đã bị lột sạch, không gì che chắn mà quỳ ở đây vậy.
Nàng không biết Diệp Thiên mặc dù là đích nữ của hầu phủ, lại cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, trong quá trình tiếp xúc, giao tiếp cùng lão thái thái và nhóm người của nhị phòng, đã sớm học được phân biệt ý tứ tốt xấu ẩn chứa trong lời nói của người khác rồi, huống chi hai năm này còn có Phùng ma ma dạy bảo thêm, nàng vốn là tâm tư mẫn cảm, đối với thiện ý cùng ác ý của người khác có cảm thụ rất rõ ràng, lại thêm Phùng ma ma thỉnh thoảng chỉ điểm, rất nhanh đã có nhận thức sâu hơn đối với lòng người. Huống chi, đoạn đường này đến Bồng Diệp, đã có bao nhiêu nữ tử có ý đồ với Dự vương, Diệp Thiên đối với loại chuyện này vẫn luôn mười phần cảnh giác.
Triệu Thư Dao dùng sức cắn môi, ép buộc bản thân tỉnh táo lại. Việc đã đến nước này rồi, nàng phải nhanh chóng giải thích rõ ràng, không thể cho Diệp Thiên lưu lại ấn tượng xấu được, mà chính nàng cũng muốn thử một lần, xem có còn đường song nào hay không, "Vương phi nương nương dạy bảo thật là đúng, chỉ là ta hiện tại vì phụ thân cầu tình, vương gia có lẽ sẽ cho là ta làm vậy là vì muốn bảo trụ thân phận đích nữ nhà quan tri phủ, chưa hẳn chịu dụng tâm nghe ta nói. Nếu như ta trở thành thị thiếp của vương gia rồi thì chính là người của vương gia, đến lúc đó, vương gia sẽ cố gắng nghiêm túc nghe ta nói một chút về sự tình của Bồng Diệp, nếu như một lần không được, ta có thể thử thêm vài lần, vương gia kiểu gì rồi cũng sẽ nghe vào thôi."
Diệp Thiên mất hứng nhìn chằm chằm chén trà nhỏ trên bàn, người này thật sự là gàn bướng, hồ đồ, luôn tự cho là đúng, đều đã nói đến mức này rồi, nàng vẫn còn ở đó ảo tưởng, cố chấp không ngừng.
Bạch Trân nhếch miệng khinh thường, cô nương nhà mình đều đã công khai nói thẳng mặt nàng ta rồi, vậy mà nàng ta còn muốn níu kéo tiếp tục ý định làm thị thiếp, hôm nay may mà là mình hầu hạ bên cạnh cô nương, chứ nếu là Lục Phỉ với cái tính bộc trực, nóng nảy kia của nàng, không chừng đã trực tiếp đem nàng ta tống ra ngoài rồi.
Triệu Thư Dao quỳ ở đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, hai đầu gối khẽ nhích về phía trước, khẩn trương, tha thiết nói: "Vương phi nương nương, ta thật sự chỉ vì con dân của Bồng Diệp mà thôi, ba nhà Trương Vương Lý kia đã hoành hành ở Bồng Diệp bao lâu nay rồi, tuyệt đối không phải là người lương thiện, nếu để cho bọn hắn làm tri phủ, tuyệt đối sẽ làm khổ con dân Bồng Diệp. Mặc dù phụ thân ta năng lực không đủ, nhưng mà những chuyện thương tổn, làm hại bách tính, hắn chắc chắn sẽ không làm. Nương nương yên tâm, ta muốn làm thị thiếp của vương gia, chỉ là vì việc này, tuyệt không phải vì ái mộ... Ái mộ vương gia, chờ khi trở lại kinh đô rồi, ta nhất định sẽ chỉ ở trong viện tử của mình, không ra ngoài tranh thủ tình cảm của vương gia với vương phi nương nương đâu."
Bạch Trân bó tay không thể nào hiểu nổi nhìn Triệu Thư Dao, nàng đến cùng là có bao nhiêu tự tin vậy, cùng cô nương nhà mình tranh thủ tình cảm, hẳn là đang nằm mơ rồi chứ? Cũng không thử nhìn xem bình thường vương gia dỗ dành, lấy lòng cô nương nhà mình như thế nào đâu.
"Nương nương, xin ngài suy nghĩ lại một chút." Triệu Thư Dao vẫn cố tiếp tục khuyên nhủ: "Tương lai sau này vương gia nhất định cũng sẽ có trắc phi, trắc phi nương nương nếu như cùng ngài tranh đấu tranh thủ tình cảm, đối chọi gay gắt với ngài, ngài cũng cần phải có một người trợ giúp đúng không, đến lúc đó, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực phụ tá, hỗ trợ ngài, ngài muốn ta làm cái gì cũng được. Hơn nữa, ngài vẫn còn nhỏ, nếu như trắc phi nương nương "hầu hạ" vương gia trước, chiếm được lòng của vương gia, thậm chí sinh hạ con cái nối dõi, như vậy cũng thật không tốt đi, trước khi chuyện như vậy xảy ra, ngài không phải cũng nên chuẩn bị trước để cho người của mình "hầu hạ" vương gia sao?" Mặt Triệu Thư Dao lúc này đã đỏ đến độ sắp rỉ máu, nếu không phải vì liều mạng một lần, nàng là tuyệt đối sẽ dám không nói ra những lời vô sỉ như vậy, quả thực là đánh mất hết mặt mũi mà.
Diệp Thiên hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, hai từ "hầu hạ" mà những người này nói tuyệt đối không phải đơn giản như nàng vẫn nghĩ vậy, khẳng định là còn có hàm ý khác. Có điều, mặc kệ là hàm ý gì đi nữa, Ngôn ca ca cũng sẽ không thèm để ý, hắn đã nói không cần người khác "hầu hạ", hắn cũng nói có mình nàng là đủ rồi.
"Vương gia đã nói, hắn không có thị thiếp, hắn không thích thị thiếp." Diệp Thiên dứt khoát chặt đứt toàn bộ hi vọng của Triệu Thư Dao.
"Làm sao có thể?!" Triệu Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng lẽ Dự vương đối với tiểu vương phi lại thâm tình như thế, vì nàng mà không chịu nạp thiếp?"Như vậy còn trắc phi đâu? Cũng không thể không cưới trắc phi được?"
"Trắc phi thì phải xem ý của hoàng thượng, cũng phải xem vương gia có thích hay không." Mặc dù Dự vương đã đáp ứng với mình sẽ không có trắc phi, Diệp Thiên cũng sẽ không tùy tiện đem chuyện này nói ra ngoài, nếu như Ngôn ca ca vì nàng cự tuyệt trắc phi, như vậy nàng liền sẽ bị coi là một đố phụ, mặc kệ là thị thiếp hay trắc phi, đều muốn đẩy ngã được Tiêu Ngôn Phong rồi mới tính. Có điều, nàng rất tin tưởng hắn, từ sau khi hai người định thân với nhau, những chuyện mà hắn đã đáp ứng chưa bao giờ thay đổi hay nuốt lời.
Thế nhưng lại là như vậy, cả người Triệu Thư Dao giống như bị ngâm vào nước đá giữa trời đông giá rét, trong lòng lạnh lẽo, nàng chỉ là một nữ nhi của tri phủ, mà rất nhanh sau đó, ngay cả nữ nhi của quan tri phủ cũng không phải nữa, muốn làm trắc phi của Dự vương, căn bản chính là mơ mộng hão huyền, nhưng mà thị thiếp, Dự vương lại không cần, nàng hiện tại không còn biện pháp nào cả.
"Ta mệt mỏi, Bạch Trân, đưa Triệu cô nương ra ngoài đi." Diệp Thiên không muốn cùng nàng nói thêm gì nữa, phất tay áo hạ lệnh.
Triệu Thư Dao hoảng hốt đứng lên, quỳ có chút lâu, làm cho thân thể của nàng lay động một chút, Bạch Trân một tay đỡ lấy nàng, "Triệu cô nương cẩn thận."
=-=-=-=-=-=-==-=
Tới đây rồi có ai nhận ra Triệu Thư Dao mắc bệnh gì không?
Nàng ta bị bệnh công chúa, bệnh tự cho là đúng đó. Cha của nàng đâu có bắt nàng đi xin giúp, con dân Bồng Diệp cũng chả rảnh đến vậy, là nàng tự ảo tưởng vào năng lực của mình, tự quyết định mọi thứ, còn suýt làm cả nhà bị liên lụy.
Hơn nữa nàng ta suy nghĩ đơn giản ghê, chỉ cần thành thiếp thất rồi là nói gì Ngôn ca cũng nghe chắc, lại còn tự bảo sẽ không đi ra tranh giành tình cảm cơ, có ai cho chen vô đâu mà đòi tranh, =))
**** Một trong số những lý do t thích Thiên Thiên là đây nè, nàng ngây thơ, đáng yêu nhưng lại đủ thông minh để không bị người khác lừa gạt, lợi dụng, cũng không có bánh bèo mít ướt chỉ biết khóc thôi, mà rất có chính kiến tự giải quyết phiền toái rồi nè. Thích kiểu nữ chính như vậy không được tác giả đề cao quá mức cái gì cũng nhất nhưng cũng không phải vô dụng chẳng biết làm gì! ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT