Lúc Tiêu Ngôn Phong trở lại sương phòng thời điểm, đã nhìn thấy Diệp Thiên co người trên ghế bành ôm đầu gối, cau mày buồn rầu, miệng nhỏ phấn hồng mím thật chặt, hiển nhiên là không cao hứng.
"Thiên Thiên làm sao vậy, đói bụng rồi sao?" Dự vương đi qua, đem nàng từ trên ghế bành ôm lên, đặt lên giường nệm, ôm trong ngực, nhẹ giọng hỏi.
"Không muốn ăn." Diệp Thiên phiền não đến khó chịu rồi, làm gì còn có tâm tư ăn uống gì nữa, nàng lôi kéo ống tay áo Tiêu Ngôn Phong, ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, "Ngôn ca ca, có phải mỗi hoàng tử đều sẽ cưới thêm trắc phi hay không? Không cưới có được không? Thái tử, Thụy vương, Khang vương đều có trắc phi cả, như vậy Ngôn ca ca có phải cũng sẽ có đúng không?"
Thì ra phiền não vì cái này sao? Tiểu nha đầu đây là lại ghen rồi? Đôi môi mỏng của Tiêu Ngôn Phong vui vẻ cong lên, "Ta không sẽ lấy trắc phi, mặc kệ người khác thế nào, cả đời này của ta, có Thiên Thiên là đủ rồi."
"Thật sao?!" Đôi mắt Diệp Thiên lóe sáng lấp lánh, câu nói này hắn đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Thiên cảm nhận được ý tứ trong đó có bao nhiêu ngọt ngào, sẽ không có nữ tử khác cùng mình chia sẻ Ngôn ca ca, "Vậy như là một tiểu thư khuê các ôn nhu, dịu dàng đoan trang thì sao, Ngôn ca ca cũng không cưới ư?"
"Không cưới, ai cũng không cưới, ta chỉ cưới mình Thiên Thiên." Dự vương nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng, cười nói: "Ngôn ca ca có tốt hay không? Thiên Thiên có muốn cám ơn ta không nào?"
Diệp Thiên vui vẻ cười híp mắt gật đầu, "Cám ơn Ngôn ca ca, ta rất vui vẻ." Cánh tay nhỏ của nàng vòng chặt cổ Tiêu Ngôn Phong, khuôn mặt nhỏ tiến tới, "Bẹp", hôn một cái lên mặt Tiêu Ngôn Phong.
... Thơm, hôn!
... Tiểu vương phi hôn mình!
... Tiêu Ngôn Phong hóa đá.
Thật lâu sau, hắn mới phản ứng lại được, cúi đầu xuống nhìn Diệp Thiên, ánh mắt rơi vào trên cánh môi phấn hồng vừa mới hôn mình kia.
Diệp Thiên nhìn ra trạng thái của hắn có chút là lạ, sửng sốt, có chút không hiểu mở miệng hỏi: "Ngôn ca ca không vui sao? Mỗi lần muội thơm Thạc ca nhi như vậy, hắn đều rất vui vẻ, cao hứng mà." Lúc nàng thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, kiểu gì hắn cũng sẽ khoa tay múa chân loạn hết cả lên.
Nàng hôn Diệp Thạc! Còn không chỉ có một lần! Dự vương đen mặt, đôi mắt phượng xinh đẹp nguy hiểm híp lại, "Thiên Thiên ngoại trừ từng thơm Diệp Thạc, còn qua ai nữa không? Suy nghĩ cho thật kỹ, hả?"
"Huynh nha." Diệp Thiên không chút ý thức được nguy hiểm, mắt hạnh chớp chớp hai cái, có chút mờ mịt cố nhớ lại một phen, "Ngoại trừ Thạc ca nhi, thì chính là vừa mới rồi thơm huynh một cái." Nàng không nhớ rõ mình từng thơm người khác, ngay đến ca ca cũng không nhớ rõ có thơm lần nào chưa.
Nếu chỉ có Diệp Thạc thì cũng miễn cưỡng có thể chịu được. Dự vương khẽ cắn môi, bàn tay to khoác lên lưng của nàng, "Thiên Thiên về sau không được thơm người khác nữa, ngay cả Diệp Thạc cũng không được, chỉ có thể thơm Ngôn ca ca thôi, biết chưa?"
Diệp Thiên vừa định phản bác, nhưng nghĩ lại, hắn vừa mới đáp ứng với mình sẽ không cưới cô nương khác làm trắc phi, hình như mình cũng nên đáp ứng hắn không thơm người khác nữa, nếu không hình như là không công bằng với hắn rồi. Cũng may đệ đệ còn nhỏ, đợi đến khi nàng gặp lại hắn cũng phải một năm nữa, lúc đó hắn nhất định là không nhớ rõ nàng từng thơm má hắn, cho dù từ bây giờ trở đi nàng không tiếp tục thơm đệ đệ nữa hắn cũng sẽ không ý thức đến. Nghĩ tới đây, Diệp Thiên gật gật đầu, "Biết rồi, chỉ thơm Ngôn ca ca, không thơm người khác, đệ đệ cũng không thơm luôn."
"Ngoan." Tiêu Ngôn Phong thỏa mãn xoa đầu nàng, thật đúng là một tiểu nha đầu biết nghe lời, "Như vậy Thiên Thiên lại thơm Ngôn ca ca một cái đi, có được không?"
Diệp Thiên ngẩng đầu, miệng nhỏ đụng lên, ở trên gương mặt của hắn lại nhẹ nhàng chạm một cái, nghiêng đầu nghĩ, "Thơm Ngôn ca ca so với thơm đệ đệ không giống nhau."
"Ừm, làm sao không giống?" Tiêu Ngôn Phong nhướng mi, áp chế xúc động muốn hôn trả lại nàng của mình hỏi.
"Cảm giác không giống." Diệp Thiên lắc lư đầu nhỏ, "Không nói rõ được, chính là cảm giác không giống."
Cảm giác không giống là được rồi, hôn phu quân cùng với hôn đệ đệ vẫn còn đang bú sữa làm sao có thể giống nhau được chứ. Tiêu Ngôn Phong cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Không nói rõ được thì không phải nói, sau này Thiên Thiên sẽ rõ thôi."
Đạt được hứa hẹn của Tiêu Ngôn Phong, phiền não lớn của Diệp Thiên cũng tan đi hết, nàng sờ lên bụng, than thở, "Ngôn ca ca, muội đói rồi."
"Chúng ta ở lại đây dùng cơm xong rồi lại trở về vương phủ sau." Dự vương đứng lên, đi ra ngoài phân phó Khang công công đang trông coi bên ngoài, để cho người đem thức ăn tới, lại thấp giọng dặn dò: "Đi thăm dò vừa rồi Thiên Thiên gặp được người nào?" Tiểu nha đầu ban nãy nhất định là buồn bực mà không nói được, không biết là ai đã chọc khiến nàng không cao hứng.
Đồ ăn rất nhanh liền được đưa tới, thừa dịp Diệp Thiên đi rửa tay, Khang công công thấp giọng đem chuyện Diệp Thiên gặp được Triệu Thư Dao nói với Tiêu Ngôn Phong.
"Nàng? Tiểu thư khuê các?" Dự vương có chút kinh ngạc, hắn chưa thấy qua Triệu Thư Dao, chẳng qua nhìn dáng vẻ của Triệu tri phủ, cũng nuôi không ra nổi một tiểu thư khuê các đến, ôn nhu đoan trang gì đó ngược lại còn có khả năng hơn, mấy nữ nhi được các gia đình tôn thất huân quý trong kinh nuông chiều, dạy dỗ ra, kia mới gọi tiểu thư khuê các. Có điều nếu Thiên Thiên đã để ý, vậy thì về sau hắn sẽ chú ý chút, miễn cho tiểu nha đầu lại phải cảm thấy buồn bực, ghen tuông.
Diệp Thiên rửa tay xong đi ra, cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh bàn, bình thường Tiêu Ngôn Phong vẫn luôn chiếu cố nàng, gắp thức ăn cho nàng, hôm nay nàng rất vui vẻ, cho nên gắp cho Tiêu Ngôn Phong không ít đồ ăn, "Ngôn ca ca ăn nhiều một chút, vừa rồi phải phơi mình trên đài cao hơn nửa ngày, chắc chắn là đói bụng rồi."
Tiêu Ngôn Phong không cảm thấy mình bị phơi đến đói bụng, có điều tiểu vương phi gắp đồ ăn cho, dù thế nào đi nữa cũng phải ăn cho hết, hắn nhìn hai lúm đồng tiền trên gương mặt Diệp Thiên, thứ này chỉ có khi nàng đặc biệt vui vẻ mới có thể chạy ra, "Thiên Thiên rất vui vẻ sao?"
Diệp Thiên gật gật đầu, "Vui vẻ, vừa nghĩ tới Ngôn ca ca sẽ không cắt nho, lột hạt dẻ, nhặt xương cá, đẩy xích đu cho cô nương khác, cũng sẽ không ôm nàng, dỗ nàng ngủ, bên trong vương phủ cũng sẽ không có viện tử của nữ nhân khác, muội muốn đi tìm Ngôn ca ca lúc nào cũng được, không cần phải lo lắng Ngôn ca ca đang ở bên cạnh nữ tử khác không rảnh rỗi, dù sao, vừa nghĩ tới Ngôn ca ca chỉ ở cùng muội, muội liền rất vui vẻ."
Ánh mắt Tiêu Ngôn Phong dần trở nên sâu thẳm, hắn đương nhiên hiểu rõ loại cảm giác này, thích một người là không thể nào nguyện ý chia sẻ cùng người khác, nữ tử vì thanh danh hiền đức, hoặc là bị bức bách dưới áp lực vì trượng phu nạp thiếp, kia đều không phải cam tâm tình nguyện, trừ phi là thật sự không thích, ước gì trượng phu không đến làm phiền mình. Lúc trước hắn phái Phùng ma ma đi dạy bảo tiểu nha đầu, đã đặc biệt dặn dò không cho phép dạy nàng tam tòng tứ đức, hắn muốn đem tiểu nha đầu dưỡng thành sủng hậu, một sủng hậu luôn độc chiếm thánh tâm, một sủng hậu sẽ không đem phu quân của mình đi chia sẻ với người khác.
Bây giờ xem ra, mục đích của hắn đã đạt được rồi, tiểu nha đầu hiển nhiên là không vui vẻ khi thấy nữ tử khác tiếp cận mình, đây có phải cũng mang nghĩa là, tiểu nha đầu thích mình, chỉ là nàng còn chưa ý thức được mà thôi?
Tiêu Ngôn Phong đem cải ngọt mà Diệp Thiên gắp cho hắn ăn vào miệng, khóe miệng thỏa mãn cong lên, không sao cả, sớm muộn gi nàng cũng sẽ ý thức được mà thôi.
Diệp Thiên nghi hoặc nhìn hắn, gắp một cọng rau cải ngọt lên tự mình ăn thử, không có cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, vì sao Ngôn ca ca lại ăn đến cao hứng như vậy nhỉ?
...
Lần này cầu phúc cho hoàng thượng đã thuận lợi hoàn thành, nhiệm vụ của Dự vương đến Bồng Diệp đã hoàn thành một nửa, ngày hôm sau, các quan viên cùng mấy vị phú hào tổ chức tiệc mừng ở phủ đệ của tri phủ đại nhân, mời Dự vương tới tham gia.
Tiêu Ngôn Phong dẫn theo Bành Sĩ Mậu cùng đi, hắn chỉ đến lộ mặt, còn lại liền giao hết cho Bành Sĩ Mậu, dù sao, tương lai hắn sẽ tiếp nhận chức vụ của Triệu tri phủ, phải cùng những người này liên hệ.
Dự vương để Bành Sĩ Mậu lại cùng những người này tụ tập, trò chuyện, bản thân thì đứng dậy rời đi. Hắn đi dọc theo hành lang, hướng đến đại môn, bỗng nhiên từ phía đối diện có một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi tới, nàng lớn lên mi thanh mục tú, chải búi tóc phi tiên, trên đầu cài trâm hoa, trên người mặc váy áo bằng lụa thêu hoa mẫu đơn vàng, nhìn thấy hắn cũng không kinh hoảng, khụy gối thi lễ, "Triệu Thư Dao tham kiến Dự vương điện hạ."
Trái tim Triệu Thư Dao lúc này đang nhảy nhót không ngừng, muốn vọt ra khỏi lồng ngực rồi, đứng ở khoảng cách gần như vậy nhìn Dự vương, lại phát hiện hắn so với hôm qua càng thêm tuấn mỹ, mặc dù không mặc y phục thân vương có Tứ trảo Kim long, nhưng nhìn lại càng thêm thanh quý ung dung.
Thì ra đây chính là tiểu thư khuê các khiến Thiên Thiên phải để ý, bước chân của Dự vương cũng không ngừng lại, hai mắt không chớp, tựa như không hề nhìn thấy, từ bên người nàng đi qua. Nếu Thiên Thiên đã để ý như vậy, thì hắn không nói chuyện với nàng vẫn tốt hơn, tránh cho tiểu nha đầu lại không cao hứng. Hơn nữa, nơi này là ngoại viện, lại là thời gian tổ chức yến tiệc đãi khách, người tới rất nhiều, nàng là một nữ tử ỏ nội viện lại xuất hiện ở chỗ này là rất không thích hợp, có lẽ là vì hắn mà đến.
Triệu Thư Dao trợn tròn hai mắt nhìn, hắn cứ như vậy mà đi ngang qua người nàng, nhìn cũng chưa từng nhìn một chút, phảng phất như nàng và tảng đá bên cạnh không có gì khác nhau. Nàng sờ lên mặt mình, uổng phí nàng hao tâm tổn trí ăn mặc trang điểm một phen, cũng không thể làm quá mức rõ ràng, khiến cho người ta nhìn ra là cố ý chưng diện, cũng không thể quá mức nhạt nhẽo, không thể làm cho hắn chú ý đến, không nghĩ tới, hắn căn bản là không nhìn đến mình, cứ như vậy làm như như không thấy mà đi qua.
Cảm xúc đắng chát từ trong lòng tràn lan ra khắp cơ thể, Triệu Thư Dao vừa cảm thấy thống khổ lại càng mờ mịt, nàng hoàn toàn không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy. Nếu như không thể đạt được sủng ái của Dự vương, như vậy nàng làm sao bảo vệ được chức vị của phụ thân? Làm sao có thể cứu được con dân của Bồng Diệp đây? Còn có con người đẹp đẽ, tuấn mỹ vô cùng kia, nửa năm sau hắn cầu phúc xong liền sẽ rời khỏi đây, nếu như nàng không thể cùng đi đến kinh đô thì sẽ không thể nào gặp được hắn nữa.
Bây giờ nàng nên làm cái gì đây?
Cơ hội gặp mặt Dự vương cực kỳ khó có được đã bị lãng phí, sau này muốn có dịp gặp được hắn chỉ sợ là rất khó. Hơn nữa, cho dù có gặp được thì thế nào, hắn căn bản là lười phải để ý đến nàng, nếu như hắn chịu dừng lại cùng mình trò chuyện vài câu thì nhất định có thể phát hiện nàng không phải là loại nữ tử nông cạn kia, đáng tiếc, ngay cả cơ hội này để hắn hiểu rõ mình cũng không có.
Triệu Thư Dao thất hồn lạc phách trở về nội viện, lại gặp phải nha hoàn bên người mẫu thân, "Cô nương, thái thái đang tìm ngài."
Triệu Thư Dao chỉnh lý tốt tâm tình của mình, chậm rãi đi đến viện của mẫu thân, cười nói: "Nương, hôm nay quá bận rộn sao, có cần nữ nhi hỗ trợ gì không?" Ngoại viện đãi tiệc đón khách, phòng bếp là nơi bận rộn nhất, bình thường nàng đều sẽ giúp mẫu thân an bài, hôm nay vì muốn đi gặp Dự vương, cho nên đã cố ý lặng lẽ rời đi trước.
"Không phải, phòng bếp bên kia đã đều thu xếp tốt rồi." Triệu phu nhân lắc đầu, "Tìm con là để thương lượng một chút, qua mấy ngày là tết trung thu rồi, có nên đưa bánh trung thu đến Dự vương phủ hay không đây. Ngày đó con không phải đã gặp qua Dự vương phi sao, cảm thấy nàng có dễ ở chung không?" Bánh trung thu vốn đều là đưa tặng cho họ hàng bằng hữu, nếu như Dự vương phi cao cao tại thượng, không dễ ở chung vậy thì vẫn là không tặng thì tốt hơn, còn nếu Dự vương phi bình dị, dễ gần, tự nhiên có thể nhân cơ hội này, qua lại với nhau nhiều một chút, thời gian dài, tự nhiên sẽ thân thiết hơn.
Diệp Thiên? Ánh mắt Triệu Thư Dao sáng lên, "Đưa chứ, để con đích thân đi đưa sang đó!"
=-=-=-=-=-=-=-=-=
Tội nghiệp trai nhà, đính hôn gần 70 chương rồi mới được thơm má cái, sướng tê người luôn rồi =))
À, tiện nói luôn, bởi vì khái niệm "hôn" của hai người không giống nhau, "hôn" của Tiêu Ngôn Phong hàm ý hơn nhiều, còn của Thiên Thiên mới chỉ đơn thuần là mỏ chạm má thôi =)) cho nên trong lúc edit, đoạn hai người đối thoại vẫn để là "thơm" cho nó thuần khiết, còn trong suy nghĩ của Tiêu Ngôn Phong...à mà thôi không nói nữa đâu, hí hí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT