Nó quay ngoắt đi, hắn lại 1 lần nữa, có 1 dấu hỏi chấm to đùng.. không
hiểu, cũng may, nãy hắn có ghi âm lại 1 đoạn bài nó hát.. lời hát mới,
nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc trong đó.. có lẽ nó đã tự sáng tác, nhưng
sao.. nó lại không cho ai biết là nó có thể hát hay thế chứ? Hay là..
hắn nắm chặt cái điện thoại trong tay và mỉm cười..
Nó bỏ đi với 1 cục hỏi chấm to tướng trên đầu, mình có làm gì không mà để hắn ôm như
vậy? Nó quay sang hỏi Kim Anh.. với ánh mắt vô (số) tội.. (=.=”)
- Tao bị sao à? (^^)
- Mày.. lại.. – Kim Anh ngập ngừng.. - ..chơi đàn à ? >:
- Ờm.. – nó cúi xuống lúng túng. - ..tại tao nghĩ ko có ai, với lại, nhìn thấy cây đàn thì tao muốn chơi lắm.. híc..tao cũng muốn được hát..tao
muốn được đứng trên sân khấu.. muốn..
- Vậy mày cứ đi mà hát.. –
Kim Anh cáu.. - ..bọn tao ko giấu nổi ày nữa đâu.. khi nãy trong lớp Hải Tường đã hỏi về mày rồi.. tao ko muốn nói dối các anh ấy đâu...mày muốn giấu thì tự giấu đi.. – nhỏ quay ngoắt về lớp, mặc kệ cho nó và Thảo
Uyên đứng nhìn nhỏ..
- Ơ.. – nó ngơ ngác.. - ..tự nhiên lại.. đúng là đồ bà chằn.. (=.=’’)
Nhỏ Uyên đứng giữa mà ko biết làm sao cho phải, mỗi lần 2 đứa cãi nhau thì
đều quên luôn đứa thứ ba như nhỏ.. híc.. tội nghiệp..(^^)
Nó vào
lớp.. cô nhìn nó với ánh mắt gian gian, kèm theo nụ cười nửa miệng.. (cô ơi, nhìn cô giống như trùm mafia ý).. Còn hắn vừa vào lớp đã nhìn thấy
cái mặt đáng ghét của nó mà muốn nổ mắt luôn, sao nó lại khiến hắn lâm
vào tình trạng cảm xúc cứ loạn xạ thế nhỉ ? Thật ko hiểu được con ng
nó.. hắn lấy lại tinh thần..
- Có vẻ cô cũng biết hát.. – hắn
nhìn nó với vẻ gian gian, nở nụ cười nửa miệng và bước vào chỗ (2 dì
cháu nhà này giống nhau nhể ?)
- Hứ.. – nó nguýt dài rồi nhìn hắn với ánh mắt ‘cực kì thân thiện’.. – ko chấp với những kẻ lén
lút..(>’’ - Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản.. – hắn quay
lên..- ..ko giỏi thì đừng tự cho là mình có hiểu biết..
- C..cá..- nó tròn mắt, cá nhân nó thì thấy, nó hát hay hơn cả hắn nữa ý chứ.. hứ.. (=.=’’ lại tự sướng)..
- Học phải đi đôi với hành, hiểu chưa ? – hắn giảng giải.. – thế nhưng,
cô chỉ có học mà thực hành của cô như ếch kêu dưới trời mưa ý (thích
giọng chị ý lắm mà giả bộ)..
- Hứ.. – nó hậm hực.. - .. Học đi
đôi với hành, hành đi đôi với tỏi.. tôi ghét tỏi.. (0.O mắt nổ mắt
dẹt..sao nó lắm lí sự thế ko biết?)
- Hơ.. – hắn cười trừ vì sự
cứng đầu của nó.. - .. đầu có sọ..sọ có não.. vậy mà.. chẹp .. chẹp..
não lại không có nếp nhăn mới phí.. haizz…
Ặc.. hắn nói não nó không có nếp nhăn á? Hừ tức thật.. nó muốn băm vằm hắn luôn quá..
- Thế anh có nếp nhăn không?- nó hỏi.. (^^)
- Đương nhiên là có.. – hắn vênh mặt tự đắc.. – nhiều nữa cơ..hô.. hô (=.=” trình tự sướng không kém)
- Ôi.. – nó thốt lên.. – vậy à? Nhiều hơn con heo không? Không có nếp
nhăn tức là đang còn trẻ, còn nhiều nếp nhăn là đã già.. haizz… xếp anh
vào dạng yêu quái biến hình được rồi đấy.. hô hô..(O.O)
- Tôi đang nói não chứ tôi nói gì về tuổi tác đâu? – hắn vênh váo..
- Nhưng tôi hỏi về tuổi tác chứ có nói gì về não đâu? – nó nhìn hắn với
bộ mặt nai vàng ngơ ngác.. (^^) – tôi hỏi anh có nếp nhăn không chứ có
hỏi não anh có nếp nhăn không đâu? (=.=” giỏi)
- Cô.. – hắn quay
xuống, mặt xám ngắt nhìn nó.. rồi lại dịu lại.. - ..à.. ng dốt thường
hay lí luận thiển cận vậy ý mà..hơ hơ hơ..(--_--)
Hắn quay lên
đắc ý.. bỗng nó đập bàn cái rầm.. cúi gầm mặt, cái mặt hầm hầm như đâm
phải gai làm cả lớp nhìn rõ luôn 1 màu đen điển hình của sự u ám đang
bao quanh nó thật đáng sợ.. trán nó còn hằn lên chữ ‘sát nhân’.. nó rít
lên..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT