Bực mình thật.. hắn có nói gì đâu mà Hải Tường lại nói thế với hắn, khó
chịu thế ko biết.. sao nó có thể đi với ng khác và để hắn ở nhà 1 mình
thế nhỉ ? (=.=’’ tại sao ko ?)
Còn nó.. nó chả thấy vui gì cả..
tự nhiên lại đi trong tình trạng này.. vừa lên mô tô của Hải Tường nó đã chẳng thấy hứng thú khi mà.. hắn còn chẳng thèm liếc nhìn nó 1 cái, đến là bực.. ừ.. đi thì đi.. nó đi luôn.. ko thèm nhìn cái bản mặt của tên
đáng ghét kia nữa.. tức chết đi, thấy nó đi với ng khác mà hắn ko thèm
phản ứng gì à, lại còn rung đùi rung chân đến là ghét đi được.. (=.=’’
chị cáu cái gì đấy)
Hải Tường đưa nó đến khu vui chơi giải trí,
ơ.. chỗ này ngày trước nó và hắn cũng đã đến mà.. còn nhớ lúc đó hắn
đuổi nó chạy bở hơi tai, nghĩ lại sao mà thấy buồn cười quá.. Nó long
dong chạy quanh các quầy hàng.. tham gia đủ mọi trò chơi.. nhưng sao nó
cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.. thi thoảng nó liếc nhìn Hải Tường.. yên
ắng thật, bình thường ở bên hắn nó với hắn chuyên gia đấu khẩu với nhau, giờ mỗi lần nó quay lại là nhận đc cái nhìn ấm áp và thân thiện của Hải Tường khiến nó thấy trống trải quá.. lại thấy hơi ớn lạnh sống lưng
nữa..
Sau 1 buổi rong chơi, Hải Tường và nó cùng ra ghế đá ngồi
dưới những tán cây và ăn trưa.. ăn xong tự nhiên nó thấy hơi bực.. yên
lặng, khiến nó thấy chán và mỗi lần chán lại muốn động chân động tay..
Nó ngước lên bầu trời nhìn những tán cây và ánh nắng lấp ló.. những tia
nắng long lanh như những viên kim cương lấp lánh, tự nhiên nó nghĩ tới
hắn, hôm trước nó cũng đâu để ý bầu trời đẹp đến mức này.. (=.=” chị có
bao giờ để ý đâu?)
- Nắng đẹp thật.. – nó lên tiếng, Hải Tường cũng ngước lên, thật lãng mạn..
- Ừm.. – Hải Tường đồng tình theo nó.. khiến nó hơi khó chịu, bình thường nếu là hắn sẽ tìm cách dìm hàng nó ngay mà sao nó nói gì Hải Tường cũng nghe theo thế nhỉ? Cả tự nhiên tí nào..- ..bầu trời cũng đẹp.. cả ng
ngồi bên cạnh tôi cũng đẹp..
Nó quay ra nhìn Hải Tường 2 giây rồi lại ngửa cổ lên trời chả thèm để ý đến lời Hải Tường nói làm nó sởn cả
da gà.. (đang lãng mạn), những chú chim chuyền cành nhau líu lo thật
đáng yêu..
- Thật ra.. – Hải Tường đang định nói gì đó thì..
- UI.. Ui.. – nó lên tiếng cắt ngang.. rồi bật dậy như lò so.. -.. này.. (@.@ con này có vấn đề gì nữa đây ta?)
- Ơ.. hả? – Hải Tường ngơ ng nhìn nó… (O.O)
- Tôi vừa thấy.. – nó nuốt nước bọt.. cái ực.. (O.O)
- Thấy gì.. – Hải Tường lại ngước cổ lên trời.. khẽ lắng tai nghe nó nói..
-.. 2 con chim.. - ..nó tròn mắt nhìn Hải Tường.. (O.O chim thì lien quan gì không nhỉ?)
- Ơ.. – lúc này Hải Tường nhìn mặt ngu hết mức… cậu chả hiểu nó đang nói
gì.. rồi 5 phút, 7 phút.. cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra đại khái cái ý
của nó.. 2 con chim.. nhỡ nó mà bậy lên đầu thì là cả vấn đề, bậy lên
mặt cũng là 1 vấn đề, nhưng bậy vào miệng lúc đang ngửa cổ lên trời thì
là vấn đề lớn hơn.. Hải Tường cũng đến là bó tay với nó.. sao cảnh lãng
mạn thế mà nó lại phá hỏng được nhỉ? Cậu sắp tỏ tình với nó rồi cơ mà..
(mẹ ơi, nó đúng là…)
Nó thong dong 1 lúc rồi thấy hơi chán chán.. Hải Tường khẽ tiến lên đang định nắm lấy bàn tay nó thì..
- A… đúng rồi.. – nó tròn xoe 2 con mắt và nhìn Hải Tường với ánh mắt
không thể long lanh hơn.. - ..đi.. hát karaoke? Hô hô.. tôi thông minh
nhỉ… he he.. (=.=’’ mẹ ơi, chị này đối xử với ai cũng công bằng nhỉ?)
- Ơ.. – sau 1 lúc đơ ra, Hải Tường lại phải lẽo đẽo theo sau nó.. anh
thấy hơi tiếc khi chưa tỏ tình được nhưng mà anh sẽ cố, còn cả buổi
chiều bên nó cơ mà?
Tại quán Karaoke.. Hải Tường và nó thi hát,
nhưng bài nào hầu như anh cũng nhường nó khiến nó thấy hơi bực mình,
thấm thoắt đã 9h 30 phút tối, Hải Tường vẫn chưa thể nói được gì vì nó
gào khiếp quá, mấy bài anh chọn nhạc nhẹ nhàng thì nó không thích, cứ
thích nhạc gì sôi động rồi nhảy nhót, hát ầm ầm, phòng cách âm mà cũng
rung như bị động đất, lại còn phá phách quán nhà ng ta, 2 cái loa tí thì tan tành vì mức âm nó bật cao quá.. khiến mấy nhân viên phải ra vào mấy lần để giảm loa.. Sau 1 hồi hát hò ầm ầm, nó chán nản ra khỏi quán mà
lòng thì cứ thấy tức tức sao ý.. nãy nó đã cố hò hét thật lớn giải tỏa
nỗi bực nhưng sao mà vẫn cứ thấy tức.. Đi được 1 đoạn, nó quay lại nhìn
Hải Tường rồi phán 1 câu xanh rờn.. khiến Hải Tường đơ như tượng đá..
- Thôi, anh về đi.. tôi mệt rồi.. thế ha..
- Để tôi đưa cô về.. – Hải Tường đề nghị.. anh cũng dự định tỏ tình với
nó.. mà sao cả ngày nay anh chưa mở lời đc, nên giờ anh phải tranh thủ
thời gian mới đc.. (T_T)
- Thôi, khỏi, tôi mệt rồi.. đi với anh
chán lắm.. – nó gắt rồi đi thẳng, thật ra nó đang bực mình, không biết
giờ này hắn đang làm gì nhỉ? Nhưng nó không để ý đến 1 ng đang tan nát
trái tim vì nó.. (=> vô tâm thấy sợ)
- Ơ.. - .. Hải Tường ngơ
ra.. đi với anh nó chán đến thế sao, ừ nhỉ.. cả ngày hôm nay nó không
cười với anh 1 lần, khi anh định thần trở lại, thì.. nó đã đi đâu mất.. ơ nhưng mà.. anh đang ở đâu nhỉ??? (=.=’’ lạc mất rồi..)
Nó chán
nản lang thang trên đường, tự nhiên nó thấy buồn ghê ng.. bỗng nhiên..
nó nghe thấy tiếng động ở trong cái ngõ tối gần đấy.. nó hơi rùng mình.. nhỡ có thằng cướp nào phi ra thì.. nó lo cho thằng cướp quá.. (ôi mẹ
ơi, cướp nó, nó còn lo cho cướp..).. nó nghĩ phải chuồn lẹ lẹ.. không
thì..
- NÀY!!! – 1 giọng nói lạ vang lên, nó giật mình cái thót,
ôi, lần này chết thật rồi.. huhu.. nó định đi nhanh hơn, nhưng ối.. sao
mà nó bước mãi mà cũng chả nhích lên thêm bước nào nhỉ? Ôi thôi, Nó vội
quay lại.. lắp bắp..
- ..D..d..ạ.. dạ? (@_@)
- Cô đi đâu
vậy hả? Có biết là tôi lo cho cô lắm không ? Đi suốt cả buổi sáng cho
đến giờ vậy hả.. – từ trong bóng tối, hắn bước ra.. làm nó thở phào nhẹ
nhõm.. trong lòng thấy vui vui, kèm theo sự.. bực mình.. nó nhìn hắn lém lỉnh..
- Úi.. đường về đem tối canh thâu, nhìn anh tôi tưởng con trâu đang cười.. hớ hớ hớ.. hơ.. (=.=” con này thấy hắn vui quá đây
mà..)
- Ái chà.. – hắn khẽ rùng mình vì đường vừa tối vừa vắng,
nó lại chơi 1 tràng cười phù thủy ghê rợn khiến hắn muốn hồn lìa khỏi
xác luôn.. hắn lấy bình tĩnh.. - ..thế chứ không phải cô sợ ma đó hả?
(=.=’’ chị ấy đang lo ấy thằng cướp..)
- Hơ.. – nó vỗ ngực cái đét.. - ..khụ khụ khụ.. tôi mà thèm sợ ma á ? Ma sợ tôi thì có, hô hô hô.. (điệu cười giết ng..)
- Ừ ha... - ..hắn búng tay cái chóc.. - ..nhìn mặt cô là ma cũng phải sợ
chứ đừng nói gì một ng đẹp trai, vô tội như tôi.. ha ha ha.. (đẹp trai
thì đúng, nhưng vô tội thì chưa chắc..)
- Anh.. – nó cáu tiết sút 1 quả.. tí thì trúng chân hắn.. hihi.. may mà hắn né đc.. công nhận hắn tự thấy mình giỏi, từ ngày quen nó tốc độ né đòn của hắn tăng lên
nhiều, phen này hắn sắp thành siêu nhân thật rồi.. he he he.. (..=.=’’
vâng, anh là siêu nhân..)
- AAAAAAAAAAAAAAAA ! ... - ..thế nhưng, hắn vẫn phải thất thanh khi chân kia của nó giẫm lên chân còn lại của
hắn lại còn di di nữa.. khiến mấy ngón chân hắn muốn rời khỏi ng mà chạy đi luôn.. híc.. nó đúng là côn đồ mà.. sao ác ôn vậy chứ ? (=.=’’ siêu
nhân đấy ạ ?)
Nó chạy thẳng rồi lại còn lêu lêu nữa chứ, khiến
hắn tức muốn hộc máu mồm.. Đc, hắn sẽ cho nó về chầu diêm vương mà vuốt
râu Thần chết, ngồi chơi với quỷ luôn.. hãy đợi đấy.. đồ con gái ko biết trời cao đất dày là gì kia.. (O.O anh này ác ko kém ạ)
Mấy ngày
tiếp theo ở nhà hắn, nó lại nghĩ đủ trò để trêu chọc hắn, đủ thứ trên
trời dưới đất, khiến hắn nhiều phen muốn điên lên mất.. khi thì cho dầu
rửa bát vào dầu gội của hắn rồi giả vờ như 1 nàng thiên sứ với đôi mắt
vô (số) tội.. ‘hả ? Anh mới gội đầu bằng nước rửa bát hay sao mà ngửi
toàn mùi nước rửa bát à..’.. ko thì nó cho nước muối vào chai nước lọc
của hắn để hắn uống.. hoặc có lúc tức quá, nó chơi luôn nước tương lên
khăn mặt của hắn và.. cái mặt hắn sưng lên, khiến cả ngày hôm ấy hắn còn ko dám ra ngoài nữa..
Còn hắn ư ? Cũng ko chịu kém cạnh đâu nhá, lúc rang cơm, hắn cho cả đống ớt vào đĩa của nó khiến nó ăn xong, môi
nhìn như bị cua cắp ý.. còn chưa kể lúc sáng nó dậy, hắn để hẳn chậu
nước ở trước cửa phòng nó.. đã thế lại còn chậu nước lau sàn nữa, và thế là.. vấp.. ùm.. nó lăn luôn xuống chậu, nước bắn tung tóe và nó bị bắt
phải dọn hết đống nước, nó thấy đời sao thật lắm thứ bất công, còn chưa
kể lúc mà hắn quét sân dám bắt con sâu bỏ vào trong áo của nó khiến nó
kinh muốn chết, đôi khi nó tự hỏi ko biết hắn có phải là đàn ông hay ko
mà sao nhỏ nhen quá trời.. huhu.. (=.=’’ , ya, t/g thấy 2 anh chị này
hợp nhau lắm mà..)
Sáng hôm ấy.. mới tờ mờ sáng..
- Đầu
đất, óc heo, não phẳng, ko có nếp nhăn..dậy dậy đi, hôm nay có việc cho
cô đây..- ..1 tràng gọi của hắn khiến nó muốn ra nhét cái giẻ vào mồm
hắn quá.. (=.=’’ nhét giẻ còn nhẹ, chứ cứ tương hẳn cái bánh ‘giầy kẹp
tất’ vào mồm hắn ý..)
- Ơ....ơi.... – nó uể oải phi ra ngoài.. nhìn hắn chớp chớp.. - ..ì.. chứ hả ? oáp... ôi.. đang bận... ngủ ? (@.@)
- Hôm nay tôi đưa cô đến công ti, tiện thể, đưa cô đi xem cách trình diễn của tôi rồi sau này cứ thế mà học theo nha.. – hắn tuôn ra 1 tràng.. nó lại đóng cửa cái rầm.. (=.=’’ nói cứ việc nói còn ta đây ngủ cứ việc
ngủ à ?)
- Tôi ko muốn đi, đi thì đi 1 mình đi.. tôi ngủ tiếp đây.. – nó lại nằm hẳn lên giường thiêm thiếp.. (=.=’’ heo)
- Ko được, cô nhất định phải đi,.. cô có dậy ko thì bảo tôi nào.. – hắn
gọi lớn.. (>. - Kệ anh.. anh thích thì cứ đứng ngoài đó mà gào đi,
tôi không có rảnh mà ra mở cửa, gào chán rồi đi đi.. – nó lại khò ngay
lập tức.. (-.-)
- Thật không? – hắn cất tiếng với 1 giọng rất
ranh ma.. mà quái, hắn đang ngoài cửa cơ mà, sao lại nghe thấy giọng gần thế không biết, nó bật dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn lại.. ôi, hắn đang
đứng ngay trước mặt nó, tay vẫn cầm cái chìa khóa lung lay khiến nó
hoảng, nó bật dậy như lò so..
- Ôi.. đại ca tha mạng.. em dậy ngay đây.. híc.. híc.. – nó phi luôn vào phòng tắm… (=.=’’ nãy to họng lắm nhỉ?)
Sau khi tranh nhau đĩa bơ cả buổi sáng, hắn và nó cũng đã xử lí xong bữa sáng, hắn đưa nó đến hậu trường công ti...
Ôi, thật không may.. mọi ng ở đây nhìn nó như sinh vật lạ, kể cả Henry nhìn hắn và nó đi cùng nhau cũng không có mấy thiện cảm.. và thêm 1 điều
không may nữa.. diễn viên chính đóng cùng hắn bị tai nạn, không thể diễn nên họ đang cấp tốc tìm ng, vừa thấy nó, ông đạo diễn như vớ được vàng, bèn túm nó đi thay đồ trang điểm luôn, nó còn chưa kịp phản ứng gì..
sau khi trang điểm với 1 lớp phấn nhẹ, lớp son bóng và kèm với 1 chiếc
váy trắng thiên thần.. mái tóc đc buộc rất kiểu cách.. khiến nó gia tăng độ đáng yêu lên rất nhiều, nhưng chỉ duy một điều, nó không thuộc lời
thoại.. và cũng không thuộc bài hát, sao hát được,.. ông đạo diễn đưa
cho nó 1 xấp giấy.. trời ạ, cả xấp giấy mà nó chỉ việc hát đúng 1 câu
thôi ư? Hời cho nó quá.. hô hô.. nó làm được tốt.. và có 1 vài đoạn
thoại.. ok luôn.. ông đạo diễn bắt đầu thao thao bất tuyệt về kịch bản
để cho nó hiểu sơ qua.. (=.=’’ không biết nó có nghe và cho chữ nào vào
đầu không ta?)
“Câu chuyện xoay quanh 1 cuộc tình tay ba giữa 2
chàng hoàng tử.. bạch mã hoàng tử là thiên thần và hắc mã hoàng tử là ác quỷ.. đều yêu 1 cô gái, nàng là thiên thần sa ngã.... và cô gái có
quyền chọn 1 trong hai chàng, thế nhưng cô gái chọn hắc mã hoàng tử, là
hiện thân của ác quỷ trong khi chàng bạch mã hoàng tử yêu cô rất sâu
đậm.. và chàng bạch mã hoàng tử đã quyết định trở thành 1 thiên thần sa
ngã chỉ để có được tình yêu của cô.. và cuối cùng trái tim cô vẫn không
hề thay đổi, nên chàng bạch mã hoàng tử đã chết.. vì không chịu đựng
được lời nguyền của ác quỷ.. còn cô gái.. trong khi bên ác quỷ.. nàng đã tìm lại đc bản thân và trở thành 1 thiên thần, thế nhưng thiên thần và
ác quỷ không thể bên nhau, vì vậy chính đôi tay chàng hắc mã hoàng tử đã phải đâm chết nàng thiên thần…”..
Nó nghe mà rùng mình, sao mà
giống hoàn cảnh bây giờ của nó thế nhỉ.. hơ.. nhưng mà 2 tên kia may mà
không thích nó không thì chắc kết cục cũng như vậy quá.. (=.=’’ chị ơi,
đây là thời hiện đại..)..
Dù chỉ là phim, nhưng sự thực thì cũng
gần giống thế, Henry hơi khó chịu vì sự sắp xếp cho cô gái chọn ác quỷ
chứ không phải là thiên thần, thật bất công quá, còn hắn cũng không thể
hiểu sao ác quỷ lại phải giết chết cô gái ở cuối phim.. hắn yêu cô gái
đó mà.. sao ác quỷ không thể trở thành thiên thần để ở bên cô gái ấy đc
nhỉ??? (anh ơi, mơ mộng quá.. phim thôi mà..)
Còn nó ư? Tưng tưng cho đến khi nghĩ đến đoạn cuối nó bị giết bởi ng mà nó yêu nhất, khiến
nó cứ thi thoảng quay sang nhìn hắn rồi gườm gườm, với ý.. “anh mà giết
tôi thì tôi cho anh chết trước..” (mấy ng này sao vậy? phim thôi mà? Khó hiểu dần đều..)
- Cảnh 1 – tiếng ông đạo diễn vang lên.. - ..diễn..
- Tôi.. – nó lắp bắp nhìn hắn đang đứng trước mặt mình.. với bộ đồ màu
đen, mắt được kẻ đậm tạo vẻ lạnh lùng và bí hiểm cho đôi mắt cùng với sự quyến rũ sẵn có khiến nó quên luôn lời thoại.. - .. (=.=” háo sắc
rồi..)
- Phải nói là anh tìm tôi có chuyện gì không chứ?.. – ông
đạo diễn nhìn nó cau có.. (>, - Ơ.. ờ.. anh ..có.. – nó nhìn hắn lắp
bắp.. khiến hắn phì cười.. ha ha.. nó cáu tiết.. nhưng tự dặn mình chỉ
là đóng phim thôi mà, không có gì phải ngại cả.. thế là nó nhắm mắt lại
hét ầm lên..- .. ANH TÌM TÔI CÓ CHUYỆN GÌ KHÔNG? (>’’ Ông đạo diễn
vuốt mặt, thở dài, thầm trách móc số phận nghiệt ngã đã đun đẩy con ng
này đến với ông.. híc híc.. mà nó có cần phải quát lên thế không chứ?
- Tôi nói thật với cô.. – hắn lên tiếng..-.. Trước khi gặp em, anh thấy
cuộc đời mình thật tẻ nhạt. Khi gặp em rồi, anh mới biết đó chính là
quãng thời gian hạnh phúc nhất đời anh… (Ắc.. lời thoại gì hay vậy???)
Cả đạo diễn và mọi ng không ngoại trừ nó.. đều đơ ng.. hắn đọc sai lời
thoại.. nó cáu tiết cứ như nó vừa là trò cười cho cả bàn dân thiên hạ
vậy.. bèn bới móc thêm 1 câu..
- Ừ.. Anh có biết không, hiện giờ
em không thể tìm ra được từ nào để diễn tả hết cảm xúc của em đối với
anh, may ra thì chỉ có câu: Quỷ tha ma bắt anh đi! (=.=’’ hai ng này cho đóng phim đấu võ mồm đc đấy..)
- Ơ.. – hắn cười giảng hòa.. -
..tôi đọc sai lời thoại.. đáng lẽ ra phải là.. Trước khi gặp em, anh
thấy cuộc đời mình thật tẻ nhạt. Khi gặp em rồi, anh mới biết ý nghĩa
của niềm hạnh phúc đích thực là gì.. hì hì.. (giờ mới nói, muộn rồi anh
ạ..)
- Đồ khùng.. – nó cau có.. (có đến nỗi khùng đâu, chỉ hâm thôi à..)
Ông đạo diễn vuốt mặt, có lẽ để nó đóng vai này quả thực là không hay cho
lắm, nhưng lỡ chọn rồi, thì sao có thể loại đc, giờ kiếm diễn viên hơi
khó.. (=.=’’ giờ ông mới biết thì muộn rồi..)
Đến đoạn hát..
“please understand my feeling” (nó..)
“I worry about you always..” (hắn..)
“please understand my feeling” (nó..)
“I worry about you always…” (Henry..)
…
“You are only one for me” (cả 3 đứa tam ca..)
Nó hát mà ông đạo diễn muốn đập đầu vô tường chết luôn.. nó hát có mỗi một câu mà diễn đến gần chục lần lận vì cái tội không nghiêm túc của nó..
còn nó thì cứ hí ha hí hửng, tưng ta tưng tưng.. đến đoạn giả chết để
hắn ngồi ôm nó cũng phì cười đến mấy lần.. còn chưa kể việc trong khi
diễn mấy lần nó chơi đểu hắn.. khiến cả đoàn làm phim nhiều phen choáng
váng.. còn hắn, muốn nghiêm túc cũng không thể nào nghiêm túc nổi với
cái đứa không biết trời cao đất dày là gì như nó.. bực đến chết luôn..
(từ sau cho diễn với ai chứ đừng cho diễn với hắn, tách hai đứa tụi nó
ra..)
Và thành ra để diễn xong 1 bài thì mất cả 1 ngày với nó,
ông đạo diễn than trời than đất vì.. tiếc thời gian quá thể.. 1 ngày
vàng ngọc có thể làm xong cả 1 playlist chứ 1 bài mất cùng lắm 2 tiếng
đồng hồ là cùng.. nhưng không tin đc mất cả 1 ngày.. ôi, ông ta than
trời than đất khiến nó càng buồn cười hơn, kèm với cái mặt không thể nào bi thảm hơn của ông ta nữa.. nó không thể nhịn nổi cười.. khiến ông ta
đỏ phừng mặt vì tức giận, đến mức Henry và hắn phải kéo nó ra, véo má nó nó mới nhịn được cười.. mọi ng ai nấy đều lắc đầu vì nó..
Hết
ngày hôm ấy, ai nấy đều mệt nhoài vì vật lộn với nó cả ngày.. còn nó ư?
Đói rã rời.. giá như nó không quậy như thế, nhưng lỡ rồi.. thì kệ vậy
(=.=”)…
1 tuần lễ chán nản trôi qua.. sáng thứ hai đầu tuần nó
lại nghe tiếng í a í éo của hắn gọi nó dậy.. đi học, ừ thì cũng nghỉ lâu rồi.. nên giờ phải đi học là lẽ đương nhiên,..nó ngại đi học quá, nhưng không dậy thì hắn lại làm khổ cái lỗ tai nó.. nên thôi, dậy vẫn hơn,
vẫn là khôn ngoan nhất.. (khôn ngoan quá nhỉ?)
Sáng sớm ngày ra,
hắn đã đưa nó đến trường trước bao nhiêu sự ngạc nhiên, ngưỡng mộ, khinh bỉ của lũ trong trường.. vừa xuống xe.. bao ánh mắt đổ dồn về phía nó,
kèm theo rất.. rất nhiều lời chỉ trích không mấy hay ho cho lắm.. và
không ngoại lệ, hai cô bạn mắt tròn mắt dẹt lại gần nó và hỏi:
- Hai người.. đi học chung? – đồng thanh tập 1 (O.0)
- Ừm.. – hắn tỉnh bơ, cất mũ bảo hiểm.. (=.=” anh này là chuyên gia gây hiểu lầm ý mà..)
- Hai người chung đường sao? – đồng thanh tập 2 (0.o)
- Chung nhà luôn . – hắn vẫn thản nhiên như không.. con gái trong
trường.. đứa nào đứa nấy đều ngạc nhiên hết cỡ.. có đứa còn ngất ngay
tại chỗ.. còn nó, mặt nóng phừng phừng.. (>” - Hai người là một cặp
sao ? – Đồng thanh tập 3.. mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nó và hắn..
hắn dõng dạc.. (o.o)
- Ờ.. thì.. ưm.. ưm.. – nó phi nhào đến bịt
mồm hắn.. gắt nhẹ.. (>” - Anh chán sống à? Anh nói thêm câu nữa tôi
cắt lưỡi anh bây giờ.. anh phát biểu gì mà liều thế? Muốn chết à? Tôi
cho anh chết nhá.. anh phải để cho tôi sống nữa chứ..
- Ô..um..
ỏ..um.. ái.. – hắn bị nó bịt mồm nói ko ra hơi.. nó nhìn hắn khó hiểu..
còn hắn tiếp tục dãy dụa trong khi nó bịt mồm hắn.. hắn không tài nào
thở nổi.. mắt nhìn nó trân trân.. (có ngày ngộp thở chết luôn ấy.)
- Cái gì? Anh nói cái gì cơ? – nó ngơ ngác với dáng vẻ vô cùng ngây thơ.. (chị ý nhiều lúc ngây thơ lém)
- Ô..umm.. umm.. – hắn chỉ tay xuống cái miệng đáng thương đang được nó
bóp lệch kia.. nó như hiểu ý liền bỏ tay ra rồi lau lau chùi chùi vào áo hắn.. (=.=’’ đúng là cơ hội hết mức mà..)
- Nhẹ??? Nhẹ lắm.. tôi ko nói cái nhẹ, mà sáng ra cô rửa xà phòng chưa đấy.. (oách.. anh này chán sống rồi hay sao ý..)
- Anh.. – nó cáu tiết.. định đạp cho hắn 1 phát thì may sao hắn né được..(nhưng rồi…)
- Cô đừng có.. ơ..ơ..ơ.. oái..- hắn né được cú đá của nó nhưng đâu để ý
rằng, đằng sau hắn là cái xe máy chết tiệt vẫn chưa được cất giữ và hắn
vấp vào chiếc xe máy rồi lại ngã bổ nhào xuống đất.. (=.=’’ biết ngay
mà..)
- Có vẻ anh yêu đường quá nhỉ ? Hô hô hô.. – nó bỏ vào và tiện thể lôi luôn hai con bạn đang há hốc mồm vì kinh ngạc..
Hắn đứng dậy, phủi quần phủi áo.. ‘con nhỏ chết tiệt’, hắn nhủ thầm rồi đi
vào lớp. Giáo viên mới dạy thay cho bà dì hắn 1 tuần trước khi dì hắn
về.. chắc là thú vị lắm, hắn và nó đều nhủ thầm rồi cả hai ng ngồi
khoanh tay chễm chệ trên ghế và nở 1 nụ cười nham hiểm.. (nguy hiểm quá, anh chị ơi, mặt đen hết rồi kìa..)
Tiếng chuông vào học đã được
15 phút rồi, mà chưa thấy cô đâu, lớp trưởng là Hải Tường bèn đứng dậy
định đi gọi cô vào thì cả hắn và nó dúi cậu ngồi xuống rồi nhìn nhau với vẻ mặt ‘thân thiện’ hết mức.. rồi 2 đứa dõng dạc :
- Cô ơi, mời
cô vào.. oooooooooo..... LỚP- ..đồng thanh xong hai đứa lại quay lại
‘ngắm nhau’ tiếp.. (cái kiểu gọi này đến làm cô giáo đứng tim mà chết
luôn thôi..)
Lúc này, cánh cửa mới từ từ mở ra, 1 giáo viên trẻ
trung xinh đẹp, đeo mắt kính to rất ư là cute bước vào lớp, ng thì run
lập cập ôm chồng sách to đùng..
- Ch..chào.. các..em.. – cô giáo tội nghiệp lắp bắp nhìn xuống chỗ hắn và nó.. và cười mà miệng thì mếu xệch.. (tội nghiệp)
Nó thì cười tươi như hoa, còn hắn thì giơ tay theo phong cách rất lãng
tử.. khiến cô cảm nhận mức độ nguy hiểm ngày càng cao.. Cả lớp đứng, cô
giáo cho cả lớp ngồi ngay sau đó.. còn mắt thì vẫn hướng về phía nó và
hắn, vì cô biết siêu quậy ko sợ trời, ko sợ đất nổi tiếng của trường này đang ngồi kia.. những con ng đc mệnh danh là ác ma học đường..
BỊCH...
- Á... há..há ..há.. há.. há.. – khỏi nói, cái tiếng cười bất hủ này của
ai thì mọi ng đều biết, và lí do mà nó cười thì cũng ko ai xa lạ gì, mọi ng đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn và sau đó quay sang nó.. nhiều đứa
con gái nổi giận phừng phừng rồi nhìn nó với ánh mắt sắc lẻm kèm theo 1
tràng chửi rủa thậm tệ.. (lại gây chuyện rồi đây mà)
Còn.. cái
ghế của hắn đi đâu rồi.. nó đúng thật là, làm hắn mất mặt với giáo viên
quá.. còn cô giáo mới đã hết run đc phần nào giờ lại run cầm cập, quát
ko ra tiếng :
- C..các..em.. tr..trật.. tự.. (~.~)
- Cô là đồ quá đáng.. – hắn quay phắt lại cáu lên khiến cô giáo và cả lớp giật
bắn mình.. nó thì ngả ng ra sau ghế rồi đưa tay lên che mặt cho khỏi mưa xuân (=.=’’).. tay còn lại vẫn bụm miệng cười.. khiến hắn càng cáu
tiết.. nhưng bỗng hắn lấy lại bình tĩnh gần như ngay tức khắc - ..a.. ng yêu tôi hôm nay lại phá rồi hả.. (O.0)
Rầm... chiếc ghế nó đang
ngả hết cỡ ra đằng sau bỗng đổ rầm 1 cái khi nghe hắn nói thế, mà chính
xác ra nó tí nữa thì té xỉu luôn ý.. nó lồm cồm bò dậy lắp bắp :
-.. ng.. ng.. yêu tôi ??? – nó tròn mắt.. - ..cái gì, ai là ng yêu anh, tôi nhận lời anh hồi nào mà bảo..
- Cô có tặng quà cho tôi mà.. – hắn tỉnh bơ, mắt đảo quanh tìm… cái ghế.. - ..nên tôi nghĩ cô có cảm tình với tôi.. tức là thích tôi.. ( :P)
- Ôi, mẹ ơi.. chết tôi mất thôi.. – nó lồm cồm bò dậy.. phủi phủi.. - ..này, ai yêu anh lúc nào ? Thôi nói nhảm đi nhá..
- Hơ.. - ..hắn bèn ra vẻ mặt ngơ ra khiến nó đến điên lên đi đc.. - ..ng yêu tôi tức giận rồi kìa.. (chán sống quá à?)
- Người yêu, ng yêu.. – nó nổi lửa phừng phừng.. bê hẳn cái ghế lên nhè
đầu hắn, mặt nó đen sì, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.. đôi mắt vô hồn, cái
miệng thì nhếch lên cười nham hiểm, khiến cho hắn sởn cả da gà.. - ..anh có thôi ngay đi ko hả ? (=.=’’ mọi ng chạy gấp)
- C.. cô.. cô ta đang biến hình hả ? – hắn mắt dính chặt vào nó còn tay thì khều khều
Kim Anh.. (=.=’’ đâu, chị ý là người chính hiệu đấy ạ..)
- Ko.. nó là người đấy ạ.. – Kim Anh cũng dán mắt vào nó, mở to hết cỡ..
- Nguyệt Nga.. này này.. - .. Thảo Uyên lấy bút chọc chọc, nó cúi xuống
nhìn Thảo Uyên và ‘hứ’ 1 cái cực kì lạnh lùng khiến cho Thảo Uyên rụt
vội tay lại.. - ..thôi, cứ tiếp tục xử đi.. (-.- chị này cũng sợ..)
- Cái gì.. – hắn gào ầm lên.. - ..các cô sao thấy chết mà ko cứu à.. (tự anh gây ra đấy chứ ?)
- Ai mượn.. – Thảo Uyên từ từ đứng dậy và lui ra xa - ..anh đụng vào ổ kiến.. (=.=’’)
Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, ai nấy đều nuốt nước bọt cái ực vào họng,
cả lớp đổ dồn mắt nhìn nó, còn hắn thì nhìn mãi cái ghế trên tay nó chỉ
sợ bổ ngửa vào mặt hắn.. bỗng..
- Ô.. cái ghế này còn mới nhỉ ? – nó nhìn cái ghế rồi hạ xuống.. xong xoay xoay cái ghế rồi nhìn hắn.. -
..sao anh nhìn tôi thế.. (ặc..rầm..hàng loạt..)
- Cô.. – hắn vừa
phát hiện ra mình quá bị mất thể diện, hắn tức đến tận cổ.. rồi quay
sang cáu với nó.. - ..cái ghế của tôi, cô giấu đâu rồi.. (>’’ - Gọi
tôi là chị đi.. – nó ngồi chễm chệ trên ghế rồi nhìn hắn đầy vẻ thách
thức.. – rồi tôi tha cho..hố hố hố hô (còn ai có điệu cười bất hủ như nó ko ?)
Thảo Uyên và Kim Anh ngồi vuốt mặt, nản thay cho cái điệu
cười có 1 ko hai của nó.. còn hắn thì tức phòi máu ra..bực mình quá, hắn phi ra cướp ghế của thằng ngồi dãy bên cạnh và ngồi nhìn nó cũng đầy
thách thức.. còn nó vẫn bình thản như ko có chuyện gì xảy ra.. cô giáo
mới lại run lập cập nhìn hắn và nó đang đấu võ.... mắt...
- Chào cả lớp.. (o.0)
Trong khi mọi ng đang đổ dồn mắt vào cuộc tỉ thí võ mắt của nó và hắn thì có 1 giọng nói vang lên khiến trận đấu tạm ngừng.. hắn và nó nhìn lên và
suýt té ngửa ra đất.. cái thể loại gì thế này.. áo đen, váy đen, nơ đen, kẹp tóc đen, tất đen, và giày thể thao màu đen, váy đồng phục mà còn
chơi cả thể loại quần ngố bên trong nữa.. nói chung con bé này thiếu mỗi từ ‘xã hội đen’ để miêu tả thôi.. nhưng mà nhìn nó trắng phết, vậy mà
cả cơ thể cũng thoát ra mùi tử khí ầm ầm.. 1 bầu không khí xung quanh
con nhỏ đó cũng đc gọi là đen toàn diện.. nhìn cũng biết là con nhỏ này
ko vừa vặn gì khi nhỏ đó ăn mặc rất nổi trội giữa đám đông toàn áo đồng
phục màu trắng.. (quá rực rỡ)
- Mình tên là Lã Minh Yến Trang cứ
gọi mình là Evil– Lã Minh Yến Trang, con gái của một nhạc sĩ kiêm nhà
chính trị gia nổi tiếng.. gia thế rất giàu, là 1 ác quỷ đích thực, với
độ quậy ngang ngửa nó và hắn.. luôn tìm cách chơi xỏ nó.. và phá đám
hắn.., căm ghét sự yếu đuối và giả tạo.. tôn sùng sức mạnh, hiểu rất rõ
về tâm lí con ng, đã học qua về các loại đạo giáo, biết nhiều về ác quỷ
và thiên thần, cùng với những con ng mang tên ‘thiên thần sa ngã’.. và
đang tìm kiếm ng như thế, bản thân nhỏ cũng muốn mình là 1 ‘thiên thần
sa ngã’ để có được tính cách và sự dũng cảm của ‘thiên thần sa ngã’-
..mình mới chuyển đến.. mong các bạn giúp đỡ.. (ác quỷ đây..)
-
Có trò hay đây, ngôi trường này càng ngày càng đông vui.. – nó ngồi chăm chú quan sát cô bạn mới..con bé ấy xinh thật, nhưng nhìn tướng tá cũng
ko phải là loại hiền lành gì.. nếu có thêm 1 chiến hữu như con bé đó
thì.. hay biết mấy.. - ..mình là Trần Kiều Nguyệt Nga, rất vui đc biế...
- Ko cần giới thiệu đâu.. tôi ko muốn làm bạn với ai.. (>’’ - Mình là Dương Kiều Thảo Uyên .. rất..
- Tôi ko quen làm bạn với kẻ yếu đuối.. (=.=’’)- ..ờ, lần này nó tức thật rồi nha, con ng kiểu gì mà hống hách thế.. Kim Anh cũng ko vừa mắt với
con nhỏ này.. nhìn con nhỏ này bằng ánh mắt khinh ghét..
Evil
quay sang nhìn Kim Anh đứng với dáng vẻ rất oai phong ấy rồi vênh mặt
đầy thách thức.. Kim Anh ko nói gì chỉ lẳng lặng đi về chỗ, những lọn
tóc để lộ ra 1 chiếc hoa tai, mang hình cây thánh giá bằng vàng với
những kí hiệu lạ lùng.. Evil chợt biến sắc mặt và vội lại gần Kim Anh..
ngó.. (gì đây ta ?)
- Gì chứ con nhỏ này.. tính gây sự à ? – Kim
Anh bực dọc cáu.. (>’’ - Chiếc hoa tai này... - ..Evil định sờ vào
thì Kim Anh đã ngăn lại.. ko cho sờ tiếp..
- Cái gì ?
- Cậu là ng của xã hội đen ? – Evil tròn mắt nhìn Kim Anh, ai nấy đều ngạc nhiên tột độ bao gồm cả nó và hắn.. (o.0)
- Tránh ra. – Kim Anh cáu tiết hất con nhỏ đó ra nhưng con nhỏ này bám dai hơn cả đỉa nữa..nhất định ko chịu tránh..
- Làm bạn với tôi.. - ..nhỏ đó ra lệnh, Kim Anh càng điên tiết hơn.. bực mình Kim Anh quay ra mắng..
- Cô bị điên à ? Tôi ko có chơi với cái loại hách dịch như cô.. đồ
khùng.. tôi có bạn rồi.. ko thích cái loại đen sì như cô đâu.. (woa...
phục chị Kim Anh quá)
- Ơ..
Evil quay sang nhìn nó.. à..
nhỏ đã hiểu cái lí do mà khiến nhỏ ko có Kim Anh làm chiến hữu rồi, nhỏ
lườm nó 1 cái sắc lẻm rồi vuốt tóc quay đi.. nhỏ dự định sẽ cho nó sống
ko bằng chết luôn.. vì nhỏ nghĩ Kim Anh là 1 ‘thiên thần sa ngã’.. bởi
những ng như thế thường rất hay làm ng của xã hội đen, cái tính cách còn tàn bạo hơn cả ác quỷ nữa khiến cho nhỏ thấy thú vị, nhưng nhỏ đâu có
ngờ rằng.. ‘thiên thần sa ngã ‘ đang ngủ yên mới thật sự là nó kia kìa..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT