Tôi lờ mờ tỉnh dậy. Đầu vẫn còn choáng váng, trước mắt vẫn còn lờ mờ chưa nhìn rõ lắm. Nhưng, lại nhìn thấy rất rõ mặt hắn như chỉ cần vài cm nữa là chạm vào mặt tôi rồi. Nhưng hình như, chạm rồi thì phải.
- Đồ ngốc! Đứng giữa nắng làm gì?
Má hắn chạm vào trán tôi. Một nhiệt độ nóng như lửa truyền lên má hắn. Thấy mặt hắn ở ngay bên cạnh, tôi lại cứ tưởng...hắn lại làm chuyện ngu ngốc ấy nữa chứ. Thấy tôi tỉnh lại, hắn mới đứng dậy, lấy tay thoa thoa làn má bị tôi làm nóng hổi.
- Tại tôi ngốc mà!
Tôi buồn rười rượi. Mặt buồn buồn nhìn xuống đôi bàn tay nắm chặt lại. Tay tôi run run, không biết vì sao nữa?
Thấy tôi tự nhận mình ngốc, hắn mới lấy làm lạ. Lần đầu tiên hắn thấy tôi tự nhận mình ngốc đấy. Bình thường hắn nói thế là tôi bắt đầu cãi lại rồi.
- Địa ngục đóng băng rồi hả? Không cãi lại dù chỉ một câu!
Evil liếc đôi mắt châm chọc, ngồi trên ghế chống tay nhìn tôi đang nằm trên giường hắn.
Trời ạ! Tức quá mà! Mới kiềm chế được hắn lại chọc tức tôi! Đúng là không giận không được mà!
- Đáng ghét!
Tôi bực mình không biết mình đang bị bệnh nữa. Tiện tay lấy luôn cái gối tôi đang kê ném hắn một cái.
Hắn vốn đã nhanh rồi. Giờ tôi lại còn đang bị bệnh nữa, chắc chắn tôi sẽ chậm chạp hơn bình thường.
Bộp!
Hắn không né mà hắn giơ một tay ra bắt. Biết giỏi rồi! Không cần thể hiện đâu!
- Nên cảm ôn vì cô đang bị bệnh đi! Nếu không chắc cô tan thành mây khói rồi!
Evil ném lại gối vào tôi. Hắn ném nhẹ nên tôi bắt được. Đúng là, nếu như bây giờ tôi không bị bệnh, chắc chắn hắn sẽ xử tử tôi rồi.
Đang bực mình ôm lấy cái gối, định đấm vào đó vài cái cho hả dạ thì Evil mang một bát to bự chảng đến trước mặt tôi.
- Bạch Cơ mới làm cho cô. Mau ăn đi!
Evil khẽ nhíu mày nhìn tôi nhận bát cháo. Rốt cuộc tại sao từ một Evil kêu ngạo lại trở thành một tên chăm sóc đặc biệt thế này!?
Cháo còn nóng. Nhưng tôi vẫn cầm được. Bạch Cơ tốt thật. Nhìn bát cháo trắng đầy thịt, hành,... đầy ứ ự trong bát cũng đã thấy ngon rồi.
- Cẩn thận cháo nóng đấy!
Evil nhìn tôi múc cháo định đưa vào miệng. Vì là bát cách nhiệt nên tôi cầm chẳng thấy nóng chút nào. Vì vậy tôi cứ tưởng cháo đã nguội một tí rồi.
Thấy tôi đưa cháo vào miệng mà không thèm thổi thì hắn khẽ nhíu mày. Cháo vừa mới nấu, mới mang lên đây còn chưa đầy 5 phút đấy.
Tôi đưa cháo vào miệng rồi hắn mới nhắc khiến đầu lưỡi tôi bỏng rát đau ghê gớm. Nóng quá! Nóng chết mất!
- Ngốc!
Evil thở dài nhìn tôi kêu la thảm thiết. Nóng đến 90 độ C chứ khômg ít.
Hắn đành bất đắc dĩ lấy lại tô cháo trên tay tôi. Múc lấy một thìa rồi thổi.
- Há miệng!
Evil thổi cho cháo nguội rồi đưa đến gần miệng tôi. Tôi vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cho đến khi hắn bực mình ra lệnh.
Tôi vội vàng há miệng ra. Hắn...Hắn đút cho tôi! Tôi đâu còn là trẻ sơ sinh nữa đâu! Nhưng...lại thấy vui vui thế nào ấy!?
- Cậu không cần làm thế đâu! Để tôi tự ăn.
Tôi ngượng đỏ chín cả mặt. Vội vàng lấy lại tô cháo trên tay của Evil nhưng hắn không cho.
- Tôi phải có trách nhiệm chăm sóc bạn cùng phòng.
Nói rồi hắn quay đi chỗ khác :
- Là luật của KTX!
Hắn nói mà thấy đôi tai hắn đỏ ửng. Bình thường nhìn hắn dữ như sư tử Hà Đông thế kia mà hóa ra cũng có lúc cũng đáng yêu chết đi được!
- Há!
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Hắn bực mình khó chịu rồi lại đổi sang đề tài khác, đó là ra lệnh cho tôi!
Tôi lại nghe lời hắn há miệng ra cho hắn đút. Trông kì chết đi được!
Đang định ăn thì hắn lại quay đầu thìa lại, và hắn ăn. Tôi cắn cộp một phát ê hết cả răng. Hừ! Trêu chọc người bệnh cũng có trong luật KTX sao?
Bực mình! Đến cả ăn cũng không xong!
- Ngon đấy!
Evil vừa ăn vừa nói. Đương nhiên là ngon rồi! Thức ăn Bạch Cơ làm thì ngon miễn chê nhé!
Tôi nhìn ra ngoài phía cửa sổ. Trời! Tối rồi sao? Không ngờ tôi lại ngủ lâu đến vậy.
- Ngủ suốt 5 tiếng đồng hồ rồi đấy cô nương!
Thấy tôi mắt chữ A, mồm chữ O nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn lại càng thích trêu chọc tôi.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.
- Tống Mạc Dương! Cậu mở cửa ra cho mình!
Tiếng Belly chua ngoa vọng ra từ phía ngoài. Lại còn nghe thấy tiếng anh Tiểu Nam cố ngăn cô lại. Xem ra cô nàng xâm nhập KTX mà không có giấy phép rồi.
Evil bực mình đứng tựa lưng vào cửa chứ không mở cửa cho cô vào:
- Có chuyện gì không?
Belly đang đập cửa om sòm phía ngoài nghe thấy giọng của Evil thì hết điên loạn.
- Cậu mở cửa ra cho mình!
- Để làm gì?
Evil tra khảo hết mọi chuyện. Không bỏ sót bất cứ một câu hỏi nào.
Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đành nói thật.
- Cho mình vào gặp Thạch Linh!
Belly giận dữ hét to lên khiến tôi đang nằm trên giường cũng nghe rõ mồn một.
- Cô muốn sao?
Evil đưa mắt lại hỏi tôi. Tôi gật đầu.
Két!
Cánh cửa mở ra. Cô ta giận dữ giẫm chân tại chỗ càu nhàu :
- Cậu nghe lời con nhỏ đó chứ không phải nghe mình sao?
Nói rồi cô tự nhiên chạy vào phòng, đến trước mặt tôi rồi tát tôi một cái.
- Con nhỏ đáng ghét! Rốt cuộc mày đã cho Tống Mạc Dương uống thuốc để cậu ta chết mê chết mệt mày thế hả?
Bị tát một cú đau đớn vào má. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
- Nào là bắt cậu ta hôn cô, rồi lại còn bắt cậu ấy cõng cô về nữa. Lúc nãy còn bắt cậu ta đút cho cô ăn nữa. Rốt cuộc cô có ý gì?
Belly cả người run. Khóc đến không thành tiếng.
Thấy tôi chẳng nói gì, Belly lại giơ tay lên định tát tôi một cái nữa.
Bộp!
Tay của Belly bị tôi giữ chặt lại. Mặt tôi từ ngạc nhiên trở nên lạnh ngắt.
- Cô có thể tát tôi một lần. Nhưng lần thứ hai thì không!
Rồi giật phăng tay Belly ra ngoài.
- Giỏi đấy!
Evil đứng trước cửa vỗ tay khen tôi. Trời ạ! Đừng có thêm dầu vào lửa được không? Đã không giúp người ta rồi thì đừng có gây thêm chuyện nữa được không?
Belly lại quay lại chạy về phía Tống Mạc Dương:
- Nói đi! Rốt cuộc mình có thứ gì không bằng nó?
Belly hỏi Evil trong nước mắt.
- Cô chẳng có thứ gì bằng cô ấy cả!
- Sao cơ!?
Belly không thể tin vào tai mình. Evil! Cậu nói thật chứ!?
Tôi nghe mà sởn cả da gà!
- Muốn biết tại sao không?
Evil mặt vẫn lạnh như băng hỏi. Belly gật đầu. Thế là, hắn từ từ tiến lại gần tôi.
- Ưm!
Còn chưa biết hắn định làm gì thì lại một lần nữa, môi tôi bị khóa chặt. Evil! Cậu càng ngày càng táo bạo hơn rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT