Tôi cố tìm trong đám đông hai người quen thuộc. Và vẫn như năm trước, họ đứng ở cổng trường đợi tôi. Tôi liền chạy tới chỗ họ.

Trông thấy tôi, họ định cất tiếng chào thì liền trông thấy Evil đi phía sau tôi. Thế là họ liền thay đổi kiểu chào:

- Ô lạ nhỉ? Tui nhớ năm trước bà đi với tôi mà nhỉ? - Bạch Cơ nói.

- Chỉ mới 1 năm thôi mà đã bỏ bạn theo trai rồi kìa! - Mộc Tầm nói.

Trời ạ! Tôi thiệt không biết nói gì với hai bả nữa. Bó tay chấm com.

Bạch Cơ ngó phía sau:

- Ủa! Hai người tới đây bằng gì?

Phía sau tôi chỉ có đám học sinh đang đi vào trường chứ không có một chiếc xe nào đang đỗ cả.

- Thực ra thì...

Tôi thật sự chẳng dám nói cho hai bả biết tôi đến đây bằng con đường trèo cây. Nếu nói ra, e là hình ảnh thiếu nữ của tôi sẽ...

- Trèo cây!

Evil liền trả lời. Mẹ ơi! Sao anh lại trả lời kia chứ! Huhu! Hình tượng của tôi sắp sụp đổ rồi!

- Trèo...cây?

Hai bả trợn tròn mắt nhìn tôi. Hai bả biết tôi có sở trường là trèo cây nhưng thật sự hai bả không ngờ rằng tôi lại trèo cây đến trường.

Hai bả thật sự bị câu trả lời ấy làm bất động như tượng rồi.

Tôi liền quay sang nhìn Evil:

- Anh nói thế, mọi người nói em không phải là con gái thì sao?

- Chẳng lẽ có định luật con gái không được trèo cây?

- Nhưng mà...

Evil nhếch mép cười rồi một tay đặt lên đầu tôi xoay đầu tôi một vòng hướng về phía trong sân trường:

- Yên tâm! Cho dù mọi người ghét em nhưng vẫn cò anh thích em!

Hai bả bất động đang đứng đấy liền nghe thấy tiếng của Evil, hai bả liền sởn gai ốc:

- Eo ơi! Nghe mà muốn nổi da gà!

Lớp năm nay của tôi là 12A3. Nhìn con số 12 mà lòng tôi trở nên hồi hộp. Chẳng biết đến cuối năm tôi có được mặc áo tốt nghiệp giống các anh chị khóa trước không? Tôi chỉ ước ao điều ấy thôi.

Còn Evil...anh ấy chẳng có gì gọi là thấp thỏm. Ngược lại còn thảnh thơi đi chơi bóng rổ với mấy cậu con trai. Đúng rồi! Cả hè tôi chưa thấy Evil tập thể thao! Rồi xong! Tối nay về KTX chắc chắn ảnh bị căng cơ cho mà xem!

- Sao thế? Tên đó bỏ bà ở đây một mình à?

Bạch Cơ và Mộc Tầm trên tay là một tập giấy A4.

Tôi nhìn tập giấy đó rồi hỏi:

- Giấy gì thế?

- À! Bọn này gặp cô giám thị nên cô ấy nhớ tụi này mang giấy lên phòng cho cô!

À! Tôi nhớ ra cô giám thị rồi! Cô ấy là người chuyên sai việc vặt mà. Khổ thân hai bạn tôi! Gặp trúng giám thị trong ngày đầu tiên.

- Cho tui đi với!

Tôi liền chạy theo hai bả. Ở lớp trống trơn chẳng có ai cả. Mọi người đều ra sân hết rồi.

- Gì thế? Mới vào năm học mà hai người đã mỗi người mỗi nơi rồi à?

- Làm gì có!

--------------------

Đưa tập giấy xuống phòng giám thị, Bạch Cơ và Mộc Tầm liền kéo tôi ra sân thể dục. Chậc chậc! Hóa ra mọi người đều ở đây! Họ bu kín cả sân bóng rổ.

Khó khăn lắm chúng tôi mới lách vào bên trong được. Chắc chắn họ tới đây xem là vì Evil rồi.

Vừa mới thở xong một hơi, mọi người liền hét lên:

- Thêm quả nữa! Thắng rồi Tống Mạc Dương!

- Thắng rồi? Tôi đến muộn rồi sao?

Tôi cố nhìn ra phía trước. Mẹ ơi! Tôi có nhìn nhầm không? 1 chấp 3. Thế mà Evil vẫn thắng mới ghê! Có đúng là ảnh đã không chơi thể thao trong suốt 3 tháng hè không thế?

Nhìn 3 người kia lấm tấm mồ hôi trên trán, thở hổn hển thế mà Evil vẫn như thường.

Ảnh xoay xoay đầu vài cái rồi liếc nhìn đám đông. Mắt anh sáng lên khi trông thấy tôi, rồi bước tới chỗ tôi:

- Thế mà anh tưởng em không xem chứ?

Tôi trở thành trung tâm của chị em ở đây. Ánh mắt mọi người trở nên sắc lạnh đâm liên tục vào tôi.

Hic! Có cảm giác như tôi sắp bị mấy con mắt này giết chết rồi!

Như hiểu được tôi bị áp lực từ những con mắt ghen tuông của những học sinh nữ khác, Evil liền thả bóng xuống, rồi nắm lấy tay tôi vụt chạy đi. Khi quả bóng nảy lên nảy xuống mấy lần cho đến khi dừng, họ mới dồn ánh mắt từ quả bóng sang Evil. Nhưng mà...hai người chúng tôi đã chạy xa bay rồi.

- Thật là! Lại bỏ chúng mình kìa!

Bạch Cơ và Mộc Tầm bơ vơ đứng giữa đám đông hỗn loạn thở dài.

- Ôi mệt quá!

Tôi thở hồng hộc sau khi về lớp. Không ngờ sau 3 tháng nghỉ hè, sức khỏe tôi lại trở nên giảm sút như vậy. Tôi nhớ năm trước chạy từ sân thể dục về lớp 11, còn xa hơn dãy lớp 12 mà vẫn cảm thấy bình thường.

- Xem ra họ không biết chúng ta chạy theo hướng nào đâu!

Evil nhìn xuống phía dưới. Khi nhìn thấy đám đông đang hỗn loạn thì anh mới quay đầu lại, bước tới gần chỗ tôi rồi ngồi lên bàn, quay đầu lại nhìn tôi.

Này này, tôi đang ngồi trên ghế đấy, Evil lại ngồi trên bàn của ghế này nữa. Rốt cuộc anh định làm gì?

- Đây là năm cuối đúng không?

Evil hỏi. Gì thế? Khác xa với những gì tôi tưởng tượng.

- À...ừ!

Evil khẽ thở dài. Hết năm này là tốt nghiệp rồi. Sao anh lại không vui chứ? Chẳng lẽ...anh buồn vì tôi và anh lúc đó sẽ phải chào tạm biệt nhau sao?

- Anh thực sự không thể nghĩ tới việc lúc chúng ta tốt nghiệp!

Tôi nhìn chằm chằm Evil. Không ngờ có 1 ngày tôi lại thấy Evil yếu đuối như thế.

Tôi liền cắn môi một phát rồi đứng dậy, ôm lấy cổ Evil rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh:

- Em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu!

Evil mỉm cười ôm chặt lấy tôi. Rốt cuộc Evil sao thế? Khác hẳn ngày thường.

Lúc đó, tôi không thể hiểu được, tại sao Evil lại lo nghĩ đến lúc chúng tôi tốt nghiệp thế.

Evil liền nhìn chằm chằm vào tôi:

- Không ngờ là em lại chủ động đấy!

Tôi đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác. Evil chống cằm ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng có chút đỏ của tôi. Hình ảnh lễ tốt nghiệp vẫn cứ văng vẳng trong đầu Evil. Anh thật mong đến ngày đó biết bao. Bởi ngày đó, sẽ là ngày quan trọng nhất của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play