Vừa trông thấy tôi bước ra, dù đã biết nhưng Evil vẫn hỏi:
- Sao lâu thế? Có chuyện gì à?
Tôi ngạc nhiên nhìn Evil. Sau đó lại nhìn Dị Hiên. Con bé chẳng nói gì. Tôi nghĩ chẳng lẽ con bé chưa nói gì với Evil.
- Em gặp Fileria nên nói chuyện với cô ấy một chút.
Evil nghe thế thì mỉm cười xoa đầu tôi. Anh vui vì cô nhóc là tôi không giấu gì anh. Thành thực khai báo.
Đi chơi được một đoạn, tôi chớt nhớ ra gì đó, tôi liền nói:
- Đúng rồi! Anh cũng đã khỏe lại rồi! Tuần sau chúng ta phải về thôi!
Với Evil thì không có gì là ngạc nhiên nhưng với hai đứa nhỏ thì câu nói của tôi khiến chúng nó sốc thật sự. Chúng tôi tới đây còn chưa tới 1 tháng nữa mà.
Doãn Bình nhăn nhó:
- Chị sao vậy? Còn chưa chơi được gì nhiều mà!
Tôi thở dài nói:
- Năm sau là chị với anh Dương lên lớp 12 rồi. Cần phải về sớm để học nữa.
Hai đứa nhóc nghe thế, dù ngoan hơn không đòi hỏi nữa nhưng mặt hai đứa vẫn tỏ vẻ phụng phịu:
- Nhưng hai đứa chúng em chơi chưa được bao lâu.
Evil lên tiếng:
- Thế Weibo với Wechat sinh ra làm gì?
Câu hỏi của Evil tuy ngắn nhưng đầy đủ, súc tích.
Hai đứa nhóc A lên một tiếng. Sau đó nhanh chóng kết bạn Weibo và Wechat.
Evil nhanh trí thật. Cũng nhờ Evil mà tôi không bị chúng làm nũng.
Tối hôm đó, tôi nói với bố mẹ chuyện tôi và Evil sẽ trở về để đi học. Bố mẹ tuy có hơi luyến tiếc nhưng cũng để chúng tôi về. Rất nhanh tối hôm đó, Evil đã mang về cho tôi ba chiếc vé máy bay.
--------------
Tuần sau đã đến rất nhanh. Chuyến chúng tôi đi là lúc 3 giờ chiều thế nên buổi sáng chúng tôi bận bịu việc sắp xếp đồ đạc.
Tôi ở trong phòng cả ngày, cả Dị Hiên nữa. Nói đúng hơn là chúng tôi đã sắp xếp đồ gần đến 2 tiếng.
Evil đã sắp xếp đồ xong xuôi, ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách ung dung uống trà.
Doãn Bình bước tới bên phòng chúng tôi nhìn chúng tôi xếp đồ thì có hơi càu nhàu:
- Đúng là con gái! Xếp đồ lâu thấy kinh!
Dị Hiên nghe thấy thế thì bực mình cãi lại:
- Gì chứ! Cậu không đi nên đang chê tụi này xếp đồ lâu đấy à!
Doãn Bình chỉ tay về phía Evil đang ngồi ngoài phòng khách nói:
- Cùng xếp với thời gian giống nhau mà anh Dương đã xong từ thuở nào rồi kìa!
Chúng tôi nhìn theo hướng tay của Doãn Bình, trông thấy Evil đang ngồi thong thả trên ghế sô pha. Bên cạnh anh là một chiếc vali to đùng. Thấy thế, ngay lập tức chúng tôi cứng họng.
Trưa hôm đó, không cần ai nhắc, Vú Lăng liền bắt tay vào nấu toàn những món ăn ngon đến siêu phẩm để chào tạm biệt chúng tôi. Bố tôi là một người luôn bận bịu với công việc nhưng ông ấy hôm nay lại về nhà để ăn bữa cơm tạm biệt chúng tôi.
-----------
1 rưỡi chiều, chúng tôi lên lên đường. Đi máy bay mà, nên chúng tôi phải đến sớm ít nhất là 1 tiếng để làm thủ tục.
Trên đường đi, con bé ỉu xìu, chắc nó nhớ Doãn Bình đây mà. Nhìn khuôn mặt của nó qua gương, bố tôi liền nói:
- Hè năm sau nhất định bác sẽ đưa Doãn Bình đến chơi với cháu. Hai tháng hè nhé!
Ghe thế, con bé vui mừng ríu rít cảm ơn bố tôi.
---------
Chúng tôi làm thủ tục nhanh chóng lên phòng đợi, nhìn hàng loạt máy bay đậu ở sân bay, con bé thích thú ngắm nhìn mãi.
Lên máy bay, con bé vẫn không chịu yên, nhìn bên này sang bên khác. Mặc dù đã đi máy bay nhiều rồi mà lần nào nó cũng giống như lần đầu đi máy bay vậy.
Khi máy bay cất cánh, vừa bước ra ngoài cảng, chúng tôi liền trông thấy hai bóng người quen quen. Là bác Tống và chú Lạc Thanh.
Con bé liền chạy lại nhanh như tia chớp:
- Bác! Cậu!
Nó chạy tới chỗ bác Tống ôm bác ấy thật chặt. Sau đó ôm Tống Lạc Thanh, chú ấy liền bế con bé lên luôn:
- Sao nào! Đi chơi có vui không?
- Có ạ!
- Có quên người cậu này không thế?
- Sao quên được!
- Thế thì tốt!
Chú Lạc Thanh đặt con bé xuống rồi hỏi chúng tôi:
- Mấy đứa đi có mệt không?
- Không ạ!
Bác Tống lên tiếng:
- Được rồi! Lên xe về nào!
Tôi liền nhớ ra gì đó, liền hỏi ngớ ngẩn:
- Cả...cháu nữa ạ!
Bác Tống bật cười:
- Chứ sao! Chẳng lẽ cháu nghĩ bác lại vô tâm để cháu ở lại KTX à!
- Dạ...không ạ!
Evil đặt tay lên đầu tôi:
- Bố mẹ em đã cho anh ở đó gần 1 tháng rồi! Lần này đến lượt anh!
-...
---------------
Vài ngày sau, tôi liền tìm giáo viên để học hè. Thế là gặp luôn đám Bạch Cơ và Mộc Tầm. Hai bả thấy tôi mà như thấy vàng, ôm tôi chặt đến nỗi tôi không tài nào thở được.
Evil vẫn cứ ung dung ở nhà. Ảnh thông minh bẩm sinh rồi mà! Đâu cần phải đi học. Nhìn bộ dạng của Evil, thật muốn làm đối thủ của anh mà!
- Năm sau nhất định em sẽ đánh bại anh!
Tôi đang học, nhìn thấy Evil đang ngồi nghe nhạc phía sau thế là liền nổi hứng bật dậy chĩa bút vào mặt Evil nói to.
Thấy điệu bộ kì lạ của tôi. Evil chớp mắt. Cô nhóc này lại làm sao vậy!? Evil cầm chiếc bút đang chĩa ngòi vào mặt mình rồi nói:
- Được thôi!
- Không được nhường em đâu đấy!
- Ok!
Thế là, mặc dù đã nhận lời thách đấu nhưng cả ngày tôi chẳng thấy Evil cắm đầu vào việc học. Năm cuối cùng rồi đấy! Bộ anh không lo lắng gì sao?
Đúng là một lời thách đấu kì cục. Tôi đang thách đấu với một người ngày ngày nghe nhạc sao?
Thấm thoắt 3 tháng hè đã hết. Một buổi sáng đẹp trời, tôi đứng trước gương ngắm nghía mãi bộ đồ đồng phục thân quen.
Evil bước vào nhìn tôi, tôi trông thấy Evil liền chạy tới:
- Anh thấy sao?
Evil nhìn tôi một lượt rồi nói:
- Vẫn dễ thương như ngày nào!
Tôi nghe thế, mặt đỏ tía tai. Sau đó tôi nhìn Evil. Trên người anh vẫn là bộ đồng phục nhưng chẳng lẽ anh không sửa sang lại gì sao?
Tôi liền bẻ lại cổ áo cho Evil, thắt lại cà vạt cho chặt hơn.
Evil nhìn tôi làm một cách chăm chú. Miệng nở một nụ cười nhạt.
Chuẩn bị lên đường, Evil liền nói:
- Sao không đi theo con đường quen thuộc nhỉ?
Tôi đoán ra ngay anh ấy đang nói về con đường có 1 không 2 mà chúng tôi trong năm học thường đi: Đường cây.
Nhưng nhớ tới cái gì đó, tôi liền nói:
- Sao có thể chứ? Em đang mặc váy mà!
- Vậy thì hết cách!
Evil bế bổng tôi lên rồi nhảy phốc lên cây. Tôi trợn tròn mắt:
- Này! Anh định trèo cây mà không câng dùng tay đấy à?
- Chỉ cần chân là đủ!
-...Anh đúng là bá đạo!
Vài phút sau, chúng tôi đã trông thấy cổng trường than quen. Đây rồi! Ngôi trường yêu dấu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT