Lúc tôi và Evil tới ngôi nhà đó thì Thiên Ẩn và hai đứa nhóc đã chạy tới một bãi đất trống cách đó khá xa.
Trong khi hai đứa nhóc vẫn còn ngồi phịch xuống đất thở hổn hển thì Thiên Ẩn lại đứng đợi người mà cô đang gọi bắt máy.
Càng nghe những tiếng tút tút vang lên, cô lại càng suốt ruột.
Đến khi điện thoại tút tút lần thứ 6 thì cô không kiên nhẫn thêm được nữa, trong đầu lóe lên ý định muốn quăng luôn cả điện thoại.
Nhmng đúng lúc đó thì chiếc điện thoại đáng thương của cô như được cứu sống khi người bên kia nhấc máy ngay sau đó. Vừa nghe thấy người đó trả lời, Thiên Ẩn bực bội hét lên:
- Hàn Dư! Anh làm gì mà lâu vậy hả?
Hàn Dư vừa nhấc máy đã nghe một tràng ca của Thiên Ẩn rồi. Cậu phải để điện thoại cách xa tai đến gần 20 cm mới không bị thủng màng nhĩ.
- Thật là! Em có biết gọi lúc này nguy hiểm lắm không? Khó khăn lắm anh mới trốn mọi người ra ngoài này để nói chuyện đấy!
Vì cô gọi mà cậu phải cố gắng lắm mới ra khỏi phòng ấy được đấy. Bây giờ chỉ việc trốn trong gara mà thôi.
Thiên Ẩn lạnh lùng cất giọng:
- Tôi không quan tâm! Giờ anh mau tìm cho tôi chỗ trốn mới đi! Chỗ ấy bị phát hiện rồi !
- Vậy sao!
Hàn Dư vẫn đinh ninh rằng Thiên Ẩn không hề hay biết việc cậu đã khai ra nơi trú ẩn của cô. Thế nhưng, cô hoàn toàn biết từ máy nghe lén.
Hàn Dư mở laptop trong xe của bác Jolly ra rồi mở bản đồ. Tìm một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm ra một nơi trú ẩn cực kì an toàn:
- Anh tìm ra rồi!
Thiên Ẩn nghe thấy thế thì sốt sắng hỏi :
- Ở đâu?
- Phía dưới chân em đấy!
Thiên Ẩn không hiểu nhìn xuống phía dưới. Cách cô không xa có một chiếc nắp cống.
- Anh đùa tôi đó hả ? Thà chết chứ tôi không thèm xuống dưới nơi bẩn thỉu ấy đâu!
Bên kia, Hàn Dư bỗng nhiên bật cười:
- Haha! Đùa em thôi mà!
Sau đó anh lại nói:
- Gần chỗ em có một ngôi nhà kho. Chỗ đó nổi tiếng là nơi ở của những lũ ma quỷ. Không ai dám tới đó đâu!
Nghe thế, Thiên Ẩn nhếch mép:
- Nơi đó tốt đấy!
Sau đó anh phân tích đường đi cho cô. 5 phút sau thì cô cúp máy.
Doãn Bình và Dị Hiên ngồi dưới đất đồng thanh hỏi:
- Chị có vẻ thích ma nhỉ?
- Hả!
- Không phải sao? Lúc nào cũng thấy chị liên quan đến ma quỷ hết!
Thiên Ẩn nhìn chằm chằm 2 đứa :
- Mấy đứa không sợ sao?
- Đương nhiên là có!
Sau đó Dị Hiên nói:
- Nhưng nếu gặp ma thật thì em không sợ đâu?
Hả? Quái quỷ vậy?
- Nếu như em sợ ma thì sao có thể make up cho diễn viên thành ma được.
Thiên Ẩn nhíu mày cúi xuống :
- Make up?
- Là hóa trang đó! Ước mơ của em là trở thành nhân viên trang điểm của Hollywood!
-...
Cô trầm mặc. Uớc mơ sao? Cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Đúng lúc đó thì Doãn Bình và Dị Hiên đều đồng thanh lên tiếng:
- Chị muốn chơi với tụi em không?
- Hả?
- Dù gì chị cũng không giết em diệt khẩu mà. Với lại em cũng muốn biết độ nhạy bén của hai người kia nên cũng muốn thử!
-...
Đồng ý hay không đây? Với lại hai đứa nó là con tin mà. Sao lại đồng ý với cô chơi trò mèo vờn chuột này cơ chứ! Hai đứa nhóc này không sợ sao?
Nghĩ một hồi, cô mới gật đầu:
- Được thôi!
Hai đứa nhóc mỉm cười tinh ranh rồi đập tay với cô.
-------------
Trong khi ba người kia đang chuẩn bị cho một kế hoạch quái quỷ kia thì tôi và Evil lại đang đi tìm cho sốt ruột.
- Chết tiệt! Giá như mình mang theo điện thoại!
Evil nghiến hai hàm răng ken két. Hôm nay đen đủi thế nào lại để quên điện thoại ở nhà tôi cơ chứ !
- Điện thoại để làm gì? - Tôi hỏi.
- Trong máy điện thoại của Dị Hiên có cài thiết bị định vị GPS.
Nghe thế, tôi vội vàng lấy điện thoại của mình ra:
- Dùng điện thoại em được không?
- Chắc là được!
Evil vừa nói vừa nhận lấy điện thoại. Giờ trong đầu anh không phải là việc cứu hai đứa nhỏ mà muốn xem xem hình nền điện thoại của tôi là hình gì.
Và kết quả, đó là hình Doãn Bình lúc đang nhỏ với khuôn mặt đánh yêu.
Evil giận dỗi xì một cái:
- Không phải anh sao?
Tôi hết nói nổi:
- Trời ạ! Lúc nào rồi mà anh còn ghen chứ!
- Được rồi! Khi nào tìm được hai đứa nhóc ấy anh sẽ ghen tiếp!
-... - Có cần phải thế không?
Evil vài một trang bản đồ nào đó. Sau đó nhập số ID từ GPS của Dị Hiên. Sau vài giây load và load, cuối cùng cũng thấy một dấu chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ.
Tôi nhìn hình ảnh trên bản đồ sau đó cố lục lọi trong trí nhớ ra vị trí đó.
- Là bãi đất trống!
Tôi nói rồi chạy biến. Evil chạy theo sau.
Chạy được một hồi, dấu chấm đỏ trên màn hình lại di chuyển. Evil hỏi:
- Nơi đó còn xa không?
- Không xa lắm!
Evil khẽ nghiến răng. Dấu chấm đỏ càng ngày càng xa vị trí bãi đất trống ấy rồi.
Vài giây sau, chúng tôi đã đến được bãi đất trống nhưng nơi đó chẳng có một bóng người.
- Lại chạy mất rồi sao?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Evil lại kéo tay tôi chạy đi.
Evil vừa chạy theo đường đi của dấu chấm đỏ vừa liếc nhìn hai bên.
Dị Hiên biết trèo cây, Doãn Bình cũng biết, Thiên Ẩn là trộm nên chắc chắn chuyện trèo cây đối với cô cũng là chuyện bình thường. Thế nên, quan sát hai hàng cây bên đường cũng cực kì quan trọng.
Vài giây sau, vì tốc độ của chúng tôi nhanh hơn dấu chấm đỏ nên rất nhanh, chúng tôi đã đuổi kịp. Nhưng...quái đản thế nào lại...
- Mẹ kiếp!
Evil nhặt chiếc điện thoại trông quen quen lên. Là điện thoại của Dị Hiên. Chiếc điện thoại nằm ngay ngắn trên đường, suýt chút nữa là Evil dẫm nát. May mà mắt anh tinh, phát hiện ra sớm.
- Chẳng lẽ...Dị Hiên làm rơi điện thoại?
-...
Evil không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại.
Vài giây sau, anh mở ốp điện thoại ra. Và thật bất ngờ, đó lại là điện thoại của Doãn Bình. Điện thoại của hai đứa nhóc giống nhau. Chỉ khác mới chiếc ốp lưng và vết xước trên máy của Doãn Bình. Vì thế mà tôi mới phát hiện ra đó là máy của Doãn Bình.
Evil quay sang nhìn điện thoại của tôi. Dấu chấm đỏ đã dừng lại. Chẳng lẽ...dấu chấm đỏ này phát ra từ điện thoại của Doãn Bình?
Evil bực mình nghiến răng nghiến lợi:
- Bực mình thật! Hai đứa đổi ID cho nhau rồi!
- Sao lại thế được!
Evil trầm ngâm một hồi rồi nhếch mép:
- Hừ! Chúng chơi mèo vờn chuột với ta đây mà!
- Chẳng lẽ...
- Yên tâm đi! Hai đứa nhóc ấy rất thông minh! Nếu chúng nó bắt tay với tên đó thì chắc hẳn hắn không làm gì tụi nhỏ đâu!
- Thế thì yên tâm rồi! Nhưng mà...thế này có phải hơi biến thái không?
Tôi cố nghĩ lại câu chuyện hai đứa nhóc bắt tay với tên bắt cóc mà cười không nổi. Bắt tay với tên bắt cóc sao? Đúng là chỉ có hai đứa nó mới nghĩ ra được.
Evil chép miệng:
- Có được suy nghĩ ấy chắc chỉ có mỗi Dị Hiên.
Tôi cố gắng nín cười rồi hỏi:
- Thế bây giờ chúng ta làm gì?
- Trở thành mèo để đi bắt chuột!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT