Tại nơi trú nấp mà Hàn Dư nói tới cách hai chúng tôi một đoạn không xa, Dị Hiên từ cửa sổ hé mắt ra ngoài nhìn:
- Chà! Anh mình đúng là một thiên tài!
Doãn Bình cười nhạt:
- Ai là người đúng lúc cấp bách nhất lại quên mang điện thoại ấy nhỉ?
Dị Hiên phồng má:
- Thì sao chứ? Vẫn giỏi hơn chị cậu gấp bội.
Nghe đến nỗi phát ngán, Thiên Ẩn chau mày quát lớn:
- Này! Hai đứa là con tin đấy! Thái độ thản nhiên, thoải mái ấy là sao chứ!?
Dị Hiên và Doãn Bình chép miệng:
-Thì sao chứ! Chúng em có liên lụy gì đến chị đâu!
Thiên Ẩn bực mình làu bàu:
- Liên lụy nhiều là đằng khác.
Cô ngồi phịch xuống sàn. Mắt đăm chiêu nhìn hai đứa nhóc. Cô thầm thở dài. Đúng là mình tự hại mình rồi, bỗng nhiên nảy ý đi bắt hai đứa nhóc này làm gì cơ chứ.
Đang nói chuyện với nhau, Dị Hiên liền nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hốt hoảng:
- Chết rồi! Hai người kia đi đâu rồi!?
Nghe thấy tin dữ, Thiên Ẩn liền đứng phắt dậy. Bây giờ, mọi giác quan của cô phải tập trung đến mức cao độ.
Soạt soạt.
Xung quanh cô chỉ là tiếng lá cây bị gió thổi nghe soàn soạt. Tuy đối với cô thỉ chả là gì nhưng đối với hai đứa nhóc thì chẳng khác gì là âm thanh khi ma chuẩn bị xuất hiện.
Sau đó, một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai của Dị Hiên khiến nó hét toáng lên rồi chạy vọt lại chỗ Doãn Bình nấp sau lưng cậu.
Con bé he hé mắt nhìn lại chỗ đó.
- Mèo đã tìm được chuột!
Evil nhảy qua cửa sổ vào bên trong ngôi nhà. Dị Hiên khẽ thở dài, may mà là Evil chứ không phải là ma.
Tôi vào sau, tôi chỉ đứng ở ngoài nhìn vào qua khe cửa. Tôi đang mặc đầm, lại còn là đầm dạ hội nữa nên hơi khó khăn trong việc leo trèo.
Thấy cả ba người đều tập trung ở đây, tôi mừng rơn:
- Hay quá! Tìm được rồi!
Thiên Ẩn lạnh lùng cúi mặt, tìm chỗ tối nhất rồi đứng đấy để tôi và Evil không thấy mặt. Cô tính khi nào tôi và Evil không chú ý sẽ lẻn đi nhưng hẩm hiu thế nào tôi và Evil lại chỉ tập trung vào mỗi mình cô.
- Mẹ kiếp! - Thiên Ẩn khẽ chửi thề.
Evil khẽ tiến lại gần Thiên Ẩn, vén mái tóc mái lưa thưa của cô lên để nhìn cho rõ mặt cô.
- Ồ! Là Thiên Ẩn!
Nghe thấy tên mình, Thiên Ẩn bây giờ mới ngẩn ra, sau đó mới nhìn chằm chằm Evil:
- Anh Dương!
Evil khẽ gật đầu. Thấy thế, con bé nghiến răng giơ tay ra hòng tát anh một cái nhưng lại bị Evil nắm chặt lấy tay:
- Người sai là anh em, không phải tại anh!
- Là tại anh! Tại anh mà anh tôi mới bị vào tù!
- Cho dù không phải do anh thì anh ấy cũng sẽ bị bắt thôi. Anh ấy đã làm nhiều việc xấu rồi!
Thiên Ẩn cười nhạt:
- Vậy sao!
Những giọt nước mắt bỗng nhiên chảy ra rồi chảy xuống má cô, rồi rơi xuống mặt đất.
Bất chợt, nó ôm chầm lấy Evil:
- Tôi biết anh không có lỗi mà! Anh mau đi gặp anh tôi đi! Anh ấy chắc nhớ anh nhiều lắm!
Bị ôm bất ngờ, Evil mất thăng bằng ngã xuống đất:
- Nhớ ư? Anh nghĩ cậu ta đang thù anh mới đúng!
Nhưng đúng lúc đó, một cơn sát khí bỗng nhiên bao trùm lấy anh, anh khẽ liếc mắt nhìn tôi. Trông tôi bây giờ chẳng khác gì một con sư tử Hà Đông đang muốn xé xác anh ra.
Evil vội đẩy Thiên Ẩn ra:
- Đừng ôm! Bạn gái anh ghen chết!
-... - Thiên Ẩn hết nói nổi.
Tôi liền quay về dáng vẻ bình thường, cúi xuống hỏi Thiên Ẩn:
- Thế bây giờ em định làm gì?
Thiên Ẩn trầm mặc một hồi rồi nói:
- Tôi suy nghĩ kĩ rồi. Mục đích của tôi là trả thù Tống Mạc Dương, nhưng thực sự không thể. Tôi sẽ đi tự thú với công an. Nhưng vì tôi vẫn chưa đủ tuổi nên họ chỉ bắt tôi đi huấn luyện quân sự thôi!
Tôi nghe thế thì cũng thấy đỡ lo hơn:
- Thế thì may quá!
Thiên Ẩn khẽ cười rồi đứng dậy, sau đó cáo từ rồi lại chạy biến mất. Hai đứa nhóc buồn lắm, chơi với Thiên Ẩn còn chưa đủ lâu mà!
Tôi liền quay lại nhìn Evil, con mắt lạnh lùng:
- Anh cứ nằm đó luôn đi!
Evil khẽ nhíu mày:
- Sao thế! Em bắt đầu biết ghen rồi đúng không?
Nhìn khuôn mặt nham hiểm của Evil, tôi đỏ mặt phản bác:
- Ghen gì chứ? Tại sao em phải ghen chứ!
Miệng thì nói thế chứ nội tâm thì ghen lắm đấy. Ghen như nước sôi 100 độ C luôn ấy.
Evil khẽ mỉm cười rồi đứng dậy một cách nhẹ nhàng đến nỗi tôi cũng không biết. Sau đó len lén vòng hai tay ra phía trước ôm chặt lấy tôi từ phía sau:
- Được rồi! Anh xin lỗi! Lần sau anh chỉ ôm mỗi mình em thôi!
Thịch!
Tim tôi lại lạc đi một nhịp. Tôi lắp bắp nói:
- Đừng làm thế trước mặt lũ trẻ!
Evil cười nham hiểm:
- Có sao đâu! Chúng che mắt lại rồi!
Tôi nhìn hai đứa nhóc. Quả thật hai đứa nó bịt mắt lại, quay lưng lại về phía chúng tôi rồi.
Tôi chẳng biết nói thêm gì nữa.
Tôi quay người lại. Evil định hôn một cái lên môi tôi thì bị tôi chặn lại. Evil nắm chặt lấy tay tôi, không cho tôi chặn anh ấy lại:
- Em dám chống đối!
-...
Tôi còn chưa kịp lựa lời để nói thì lại bị Evil khóa môi thêm một lần nữa. Cái này gọi là xin lỗi sao? Biến thái quá đi!
----------
Vài phút sau, chúng tôi cùng nhau đi về. Hai đứa nhóc hăng hái đi đầu nói chuyện tào lao không ai hiểu. Tôi và Evil đi chầm chậm ở phía sau.
- Sao anh biết họ ở ngôi nhà đó?
Tôi liền nhớ lại chuyện lúc này nên hỏi. Evil hiểu ý ngay nên trả lời ngay tức khắc:
- Giác quan thứ 6 thôi!
- Hả!
Tôi đứng lại. Giác quan thứ 6 là sao chứ? Nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Evil đã đi được một đoạn xa rồi.
- Đợi em với!
Chậc! Thôi bỏ qua đi! Xem như giác quan thứ 6 của anh ấy cực kì nhạy bén vậy.
Thế mà lý do thì lại là...
Lúc Hàn Dư nói chuyện với Thiên Ẩn thì Evil đã nhanh chóng hack vào hệ thống nghe lén cuộc nói chuyện của hai người rồi. Thế là nhờ cái đầu có IQ cao chót vót của mình, tìm được ngôi nhà kho cũ kĩ đó đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
-------------------------
Vì quãng đường khá xa, chúng tôi lại đi bộ nên phải mất tới nửa tiếng mới tới nhà bác Jolly.
Bố mẹ tôi vẫn lo lắng đứng ngoài cửa mặc dù trước đó tôi đã báo với họ không cần lo lắng.
Đến khi trông thấy chúng tôi từ ngoài cửa bước vào, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
- May quá! Các con không sao!
Mẹ tôi thở dài nói.
Tôi liền chạy tới bên mẹ an ủi mẹ. Trong khi đó, giữa Evil và Hàn Dư lại có một sát khí cực mạnh.
Evil đi thẳng, đi ngang qua Hàn Dư, đến thật gần cậu rồi nói:
- Ngày mai gặp tôi tại ngôi nhà kho đó!
Nhà khó đó chính là nơi ba người kia trú ẩn để chơi trò mèo đuổi chuột cùng anh và tôi.
Đồng tử mắt của Hàn Dư thu hẹp lại. Cậu không ngờ Evil có thể biết được nơi đó.
Nói xong, Evil lạnh lùng cất bước đi không nói thêm từ nào hay chỉ là quay đầu lại.
Evil tiến tới gần bố tôi. Như hiểu ý, bố liền đưa chùm chớ khóa cho Evil:
- Nhờ con vậy!
- Không vấn đề ạ!
Evil khẽ cười sau đó đi vào gara.
Bố tôi thay mặt cả nhà chào bác Jolly rồi đi ra ngoài cổng chờ Evil phóng xe ra.
Thấy người lái là Evil, Hàn Dư ngạc nhiên hỏi bác Jolly:
- Bác, sao cậu ta được lái ô tô!
- Bác cũng không biết. Chỉ biết là nó được phép lái bất cứ loại xe nào mặc dù vẫn đang ở tuổi đó thôi.
Hàn Dư nghiến răng ken két. Cái gì cậu cũng thua Evil. Cậu không can tâm.
----------
Về đến nhà, ai cũng phờ phạc. Dị Hiên nhanh chóng vào phòng, thay đồ nhanh như chớp rồi nằm phịch xuống giường ngủ khò không quan tâm tới ý tứ nữa. Tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm.
Evil bước qua phòng tôi, thấy vẫn còn ánh đèn, anh khẽ hỏi:
- Chưa ngủ sao?
Tôi nhanh chóng đáp trả lại:
- Em chuẩn bị ngủ đây!
Nghe thế, Evil bật cười rồi đi vào phòng của anh.
Tôi cũng trèo lên giường ôm chặt lấy Dị Hiên ngủ nhanh như chớp.
---------------
Sáng hôm sau, tôi cũng là người dậy sớm. Mặc dù không phải là dậy sớm nhất nhà nhưng cũng là thuộc dạng dậy sớm rồi.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi phóng nhanh xuống bếp tìm vú Lăng để nhờ vú dạy nấu ăn tiếp. Đúng lúc đó thì Dị Hiên cũng thức dậy. Mơ mơ màng màng, nó cứ ngỡ mình vẫn còn ở nhà, thế là nó tìm đồ thay bộ đồ ngủ, thay luôn giữa phòng.
Xui xẻo thế nào Doãn Bình cũng vừa thức giấc, theo thói quen, bên phải cậu là nhà tắm, thế mà hôm nay đầu óc không tỉnh táo thế nào lại đi nhầm sang bên trái thế là mở luôn cửa phòng của Dị Hiên. Đúng lúc nó vừa cởi bộ váy ngủ ra. Trên người nó không một mảnh vải.
Mắt chạm mắt, cả hai đứa liền tỉnh ngủ ngay. Dị Hiên mãi mấy giây sau mới kịp phản ứng, hét to lên sau đó vơ lấy gối ném túi bụi vào mặt Doãn Bình vừa kêu to:
- Tên biến thái chết tiệt! Cút ra ngoài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT