Edit: Linhlady

Từ lúc còn rất nhỏ tôi đã biến bản thân có một vị hôn phu, anh cũng giống tôi, có một đôi mắt màu xanh xinh đẹp. 

Lần đầu tiên tôi thấy anh, anh đứng ở dưới một tàng cây mô phỏng, gió nhẹ thổi bay quần áo anh, anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn tôi, như là thấy được một con sơn dương lạc đường.

Đương nhiên, tôi không chịu thừa nhận mình là sơn dương, tôi là một con sói, nằm ở dưới lớp áo sơn dương, tùy thời ăn luôn sơn dương khác.

Nhưng ở một khắc kia, tôi không thể không thừa nhận, tôi đối anh, nhất kiến chung tình.

Cũng may, tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi.

Càng tốt đó là, chúng tôi được cha mẹ hai bên thừa nhận tồn tại, anh là.vị hôn phu của tôi, mà tôi vừa hay là.vị hôn thê của anh.

Tuy rằng tôi rất chán ghét việc cuộc sống bị người khắc sắp xếp, nhưng trong một khắc đó, tôi lại cảm thấy vô cùng may mắn khi có đôi cha mẹ như vậy.

Tình cảm.của hai chúng tôi rất tốt, anh rất sủng tôi, đương nhiên tôi cũng rất sủng anh, tỷ như tự mình liếm một miếng đường rồi cho anh ăn.

Nhưng là, luôn có việc ngoài ý muốn xảy ra.

Khi tôi nhìn thấy anh cả người đầy máu tươi, bước từng bước đi tới gàn tôi, mà phía sau anh, là thân thể người nhà tôi.

Bọn họ mở to hai mắt nhìn tôi, giống như đang hỏi vì sao không báo thù.


Tôi chìm vào hôn mê, lại lần nữa tỉnh lại, tôi quên mất tất cả.

Anh vẫn như cũ đối xử với tôi rất tốt, nhưng ký ức chung quy đã trở lại.

Tôi thật cẩn thận che giấu tâm của mình, nỗ lực hạ thấp cảnh giác của anh.

Khi tôi càm chủy thủ đâm.vào trái tim khi anh ngủ say, tôi mới bừng tỉnh, anh đối với tôi, chưa từng có cảm.giác phòng bị.

Thân thể anh cường hãn, lại cứu trợ kịp thời, cũng chưa chết, một khắc kia, tôi không biết nên khóc hay cười.

Sau đó, tôi bị đưa đi tinh cầu tội ác, lòng tôi không có ý niệm gì, liên tiếp tìm chết, Phạm Đặc đã cứu tôi.

Hắn nói cho tôi phải tồn tại thật tốt, nếu không thể vì mình cũng nên vì nhưng người đã chết đi.

Tôi còn sống, gặp đám người Nhĩ Tư, sau đó, gặp Mạc Vân Quả, một cô gái kỳ quái.

Lại sau đó, tôi rời khỏi tinh cầu tội ác, tiến vào tinh cầu trung ương học tập.

Tôi nỗ lực muốn quên anh, nhưng hiện thực chưa bao giờ như ý nguyện.

Một màn anh đạp máu tươi đi đến bên tôi đã trở thành cơn ác mộng, tôi dần dần ý thức được, chuyện năm đó có chút không thích hợp.

Tôi bắt đầu điều tra, cuối cùng phát hiện chân tướng.

Thì ra lúc trước người nhà của tôi gạt tôi làm thực nghiệp kết hợp thân thể với trùng tộc, mà châm chọc hơn chính là, bọn họ ở thời điểm tôi không biết, lại làm thực nghiệm trên người tôi.


Bọn họ cho rằng không thành công, hơn nữa lúc ấy tôi có quan hệ rất tốt với anh nên từ bỏ.

Nhưng thật ra, bọn họ thành công, chỉ là tôi chưa bao giờ nói với bọn họ.

Tôi có thể ẩn thân cùng cảm quan nhạy bén đó là chứng cứ cho sự thành công của bọn họ, buồn cười là lúc ấy tôi lại cho rằng tôi có được năng lực trong truyền thuyết.

Anh phát hiện những thực nghiệm phản Liên Bang đó, vốn ý là mang người nhà của tôi vào ngục giam, lại bị bọn họ phát hiện, tùy thời lẩn trốn, cho nên mới sẽ có một màn kia.

Trước nay anh chưa từng giải với tôi, mà tôi cũng chưa từng nghe anh giải thích.

Thẳng đến khi anh vì tôi mà bị trừng vương làm bị thương, tôi mới hiểu được, tình yêu của anh dành cho tôi là sự bao dung, tuy rằng đối với tôi nó như kiểu dục vọng chiếm hữu có chút biến thái.

Một khắc kia, tôi mất tâm, cũng mất hồn.

Cũng may, sau đó sau đó, anh một lần nữa về bên tôi, cứ cho rằng thay đổi thân thể, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, tôi liền nhận ra anh.

Là anh, vẫn luôn là anh, chưa bao giờ thay đổi.

Người tôi yêu, chưa bao giờ thay đổi……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play