Edit: Linhlady
Văn phòng xa hoa, Mã Mễ đang tập trung xử lý các loại văn kiện.
Cô ấy chưa bao giờ biết, thì ra làm tổng thống lại vất vả như vậy.
“BOSS, trợ lý mới tới.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của thân tín, Mã Mễ thuận miệng đáp: “Để hắn vào đi.”
Cửa bị mở ra, lại bị đóng lại, không có phát ra tiếng vang lớn.
Mã Mễ nhíu chặt mày giãn ra, xem ra người trợ lý mới tới này là một kẻ thức thời, như vậy cũng tốt, ít nhất cô ấy không phải phiền lòng.
Mã Mễ cũng không nhìn trợ lý mới kia, cô ấy không cần phải phân tâm vì một người trợ lý mới, nhưng là vô cớ, tim đập cô ấy đập nhanh vài phần.
“BOSS, cô nên nghỉ ngơi.”
Giọng nói trầm thấp mang theo một tia nghẹn ngào vang lên bên tai cô ấy, bởi vì cảm giác khác thường kia mà co ấy không kiên nhẫn ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là một khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn, nhưng đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh như chứa cả sao trời.
Mã Mễ ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, khóe miệng cô ấy lại gợi lên một nụ cười.
Vừa khóc vừa cười như vậy, thực sự có vài phần kỳ quái.
Người đàn ông thấy Mã Mễ như thế, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, hắn đi qua, nửa quỳ xuống dưới, mềm nhẹ hôn lên nước mắt của cô ấy, rồi tới đôi môi hắn luôn khao khát.
Thật xin lỗi, anh đã tới chậm, còn có, anh yêu em……
Bên kia, nhìn người trở thủ mới xuất hiện, cũng là dáng vẻ vừa khóc vừa cười.
Cuối cùng, ừm…… Bị vị trợ thủ nào đó đè dưới thân……
“Ta nói, bọn họ làm như vậy thật sự đáng giá sao?” Tinh Nghiêu vắt chân ngắn ngồi bên cạnh Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả liếc mắt nhìn nó, nhàn nhạt nói: “Có đáng giá hay không cũng là lực chọn của bản thân bọn họ.”
Hy sinh thập thế phúc trạch, dung mạo ngại nghễ thế nhân, mất đi thân thể cường hãn, cũng mất đi lực lượng cường đại, chỉ vì lại một lần trở lại bên người người yêu thương.
Làm như vậy đáng giá sao?
Cô không có cách nào trả lời vấn đề này, nhưng nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt bọn họ, cô nghĩ, hẳn là đáng giá.
Tinh Nghiêu bĩu môi, đột nhiên tiến đến trước mặt Mạc Vân Quả, chớp chớp hắn mắt to hỏi: “Vậy còn ngươi? Làm như vậy đáng giá sao?”
Vì vài người như vậy, liền dễ dàng đem lực lương của mình cực cực khổ khổ có được phân cho hắn một nửa, làm như vậy, thật sự đáng giá sao?
Mạc Vân Quả nhìn về phía phương xa, trầm mặc một chút.
Vấn đề này, mọi người phòng phát sóng trực tiếp cũng đang hỏi cô.
Vì mấy cái mục tiêu nhiệm vụ, đem lực lượng bản thân cực cực khổ khổ có được phân cho này thiên đạo một nửa, làm như vậy, thật sự đáng giá sao?
“Ta ở trên người bọn họ, thấy được bóng dáng một người khác.”
Cố chấp, điên cuồng, còn có tàn bạo gần như muốn hủy diệt thế giới chỉ vì bảo vệ một người chu toàn, cô ở trên người hắn, cũng từng nhìn thấy qua.
“Hả? Là ai?”
Tinh Nghiêu cùng mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đồng thời hỏi ra một vấn đề như vậy.
Mạc Vân Quả hơi hơi gợi lên khóe môi, ánh mắt của cô trở nên xa xưa, đôi mắt đen như mực tựa như biển sâu, nhìn kỹ đi, chỉ thấy được một mảnh bình tĩnh, kỳ thật bên trong như có mạch nước ngầm lưu động.
“Hiên Viên……” Cô cười khẽ một tiếng, giống như nước suối mùa đông, thanh triệt no đủ, lại mang theo vô hạn sức sống.
“Tu……”
Mang theo âm cuối lưu luyến, cô hộc ra một chữ như vậy.
Tinh Nghiêu ở trong nháy mắt kia mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó, nó liền đã biến mất ở tại chỗ.
Cùng lúc đó, Mạc Vân Quả cũng về tới không gian u ám.
Gió nhẹ thổi tới, cuốn lên đám mây nhỏ bay múa, nơi này, trước nay đều không có người tới……