Edit: Linhlady
Ở cách đó không xa, máu tươi nhiễm hồng đất, vài người nằm đó.
Mạc Vân Quả tập trung nhìn vào, quả thật là Phạm Đặc, đám người Dorothy.
Phạm Đặc, Dorothy cùng người đàn ông của cô nàng, còn có Cách La Phu, tất cả trên người đều bị thương, nhưng cũng may còn có một hơi, có lẽ còn có thể cứu được.
Mà hai người như đã không còn hơi thở, đó là Andre cùng Auguste.
Nhĩ Tư ôm Andre, mà Mã Mễ lại ôm Auguste.
Trên người bọn họ có vết thương không lớn không nhỏ, máu tươi không cần tiền chảy ra bên ngoài, nhiễm hồng quần áo bọn họ, cũng nhiễm hồng tâm bọn họ.
Mạc Vân Quả đi qua đi, dùng đan dược chữa thương hạng nhất để bọn họ ăn vào.
Sau đó đi đến bên người Mã Mễ, nhìn Andre hai mắt nhắm nghiền, tay lại gắt gao nắm chặt Mã Mễ, nhíu mày lại.
Cô lại nhìn thoáng qua Auguste gắt gao ôm eo Nhĩ Tư, mày nhăn càng sâu một phân.
Không trung một mảnh âm u, không khí nặng nề ở bên này lan tràn mở ra.
Xung quanh một mảnh hỗn độn tỏ rõ nơi này đã trải qua đại chiến lớn như thế nào, mà ở trận chiến này, nhưng người hy sinh, vĩnh viễn không trở lại.
Mạc Vân Quả ánh mắt lóe lóe, cô chung quy là đến chậm.
Andre cùng Auguste đã không có hơi thở, cô không thể nghịch thiên, đem người chết mà sống lại.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, không trung càng thêm u.
Mã Mễ không nói gì, cô ấy thậm chí không rơi lệ.
Khóe miệng lại cong lên thành nụ cười thảm đạm, cô ấy đã từng bao nhiêu lần nghĩ tới, người đàn ông này sẽ chết trong tay mình như thế nào.
Nhưng mà, hiện tại hắn nằm trong lòng ngực mình vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, vì sao, cô ấy là cảm.thấy trái tim đau đớn như vậy?
Một bên khác Nhĩ Tư cũng không tốt hơn chút nào, y còn chưa kịp mà cơ giáo cấp SSS cho hắn, vì sao hắn lại rời khỏi y?
Thời gian không có cách nào vãn hồi đau xót, Nhĩ Tư cảm thấy, trái tim.y thật ra cũng không đau, y một chút cũng không cảm thấy đau.
Trong đầu y trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra, cái gì cũng không làm được.
Đáy lòng một mảnh chết lặng, từ đây về sau, y chỉ còn lại một khối thể xác.
Trên biên giới một chút gió cũng không có, y muốn nói cho hắn nghe, lại không có bất cứ con đường nào để truyền đạt.
Mạc Vân Quả nhìn hình ảnh hai người như con rối, chung quy là thở dài một hơi……
Một tháng sau, phía trên Tinh Võng phát sóng trực tiếp rầm rộ tân tổng thống tiền nhiệm.
Tổng thống mới nhận vức là Mã Mễ! Tuy rằng rất nhiều người phản đối, nhưng không chịu nổi năng lực cường hãn của cô ấy, lại thật sự trở thành nữ tổng thống đầu tiên trong lịch sử Liên Bang.
Mã Mễ nhìn đám người, nhãn lực xẹt qua một tia kiên định.
Chức trách của anh từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thay anh hoàn thành.
Mà cách vị trí Mã Mễ không xa, là kĩ sư chế tạo cơ giáp bạc nhất Liên Bang Nhĩ Tư, hắn khuôn mặt lạnh lẽo, cao cao nhìn xuống mọi người.
Đối mặt với ràm rộ như thế, một chút biểu tình y cũng không có, khóe miền kia mím thành đường thẳng, giống như sẽ không bao giờ cong lên.
Đến tận đây, nhiệm vụ của Mạc Vân Quả xem như hoàn thành, tiến độ nhiệm vụ đạt một trăm phần trăm, vô cùng hoàn mỹ.
Mạc Vân Quả nhìn.đám người Mã Mễ, quay đầu nhìn về phía Tinh Nghiêu giống như mèo trộm mỡ, khóe miệng bất đắc dĩ giật giật.
Tinh Nghiêu dường như cũng nhận thấy ánh mắt củ Mạc Vân Quả, nó nhìn Mạc Vân Quả nở nụ cười, đảo mặt biến mất ở trước mặt cô.
Trên bầu trời tựa hồ xẹt qua ánh sáng chói mắt, ở trong tinh càu trung ương, dường như đã thật lâu không sáng ngời như vậy.
Mọi người nhìn Mã Mễ trên đài, nghĩ thầm có lẽ bọn họ thật sự đã đưa ra một quyết định đúng đắn……