Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn hai người đàn ông trong phòng, mặt không có biểu cảm đóng cửa lại.
Nếu đã đi tới nơi này, vậy với cá tính vỉa hai vị này, chắc hẳn cũng không dễ dàng cho cô rời đi, một khi đã như vậy, còn không bằng cô đánh đòn phủ đầu.
Auguste gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, thấy cô đóng cửa lại, không hề cảm thấy sợ hãi, hắn ta yên lặng nắm chặt tay.
Bên cạnh biểu cảm của Andre cũng giống Auguste, có thể xông vào phòng hắn, bản thân cô gái này cũng không tầm thường.
Ánh mắt Mạc Vân Quả chớp chớp, đi qua ghế ngồi xuống.
Đây là một cái bàn tròn, vừa vặn đặt ba cái ghế dựa, lần này, ba người tạo thành một vòng tròn, nhìn qua giống như thế vạc ba chân.
Mạc Vân Quả mím môi, mắt liếc liếc qua phía Andre, ánh mắt lóe lóe.
“Anh tới tìm Nhĩ Tư?”
Mạc Vân Quả mở miệng nói, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Auguste, nếu cô không nhớ lầm mà nói, người đàn ông này chính là người dây dưa với Mã Mễ?
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Auguste, Mạc Vân Quả dám khẳng định hắn ta cơ bản không hề trị liệu cho bản thân.
Cô có chút không rõ suy nghĩ của Auguste, rõ ràng bản thân bị thương rất nặng không lo đi trị liệu, ngược lại lại cùng Andre ở chỗ này…… ừm…… Tâm sự?
Từ trong miệng Mạc Vân Quả nghe được tên Nhĩ Tư, Andre phải dùng tự chủ rất lớn mới không vương tay bóp chặt cổ Mạc Vân Quả.
Trong mắt hắn xẹt qua một tia điên cuồng, Mạc Vân Quả sửng sốt, có chút hơi hơi thất thần.
“Ngươi là ai? Mục đích?”
Andre gằn từng chữ một hỏi, hắn nắm tay, Mạc Vân Quả thậm chí có thể thấy gân xanh nổi lên trên tay hắn.
“Mạc Vân Quả.” Mạc Vân Quả dừng một chút, “Không có mục đích.”
Andre cười lạnh một tiếng nói: “Không có mục đích, ha…… Cô cho rằng tôi là đứa con nít lên ba sao?”
Mạc Vân Quả:……
“Hu hu hu, vận mệnh chi tử của ta sao lại trở nên tàn bạo như vậy?” Tinh Nghiêu nước mắt lưng tròng, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Nó bay đến trước mặt Mạc Vân Quả, đáng thương vô cùng nói: “Người ta lựa chọn vận mệnh chi tử rõ ràng là *căn chính miêu hồng, là thanh niên nhiệt huyết tràn ngập chính nghĩa, nhưng vì sao hắn lại biến thành như vậy?”
*căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
Tinh Nghiêu chỉ vào Andre, vẻ mặt tức giận.
“Ngươi xem hắn, cả người tàn bạo huyết tinh, hừ! Hắn nhất định không phải vận mệnh chi tử của ta!”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả cảm thấy so với Andre, vị tiểu hài tử Thiên Đạo này mới là kẻ khó có thể đối phó.
“Ngươi không phải bị giam cầm sao? Hắn có điều thay đổi cũng là chuyện bình thường.” Mạc Vân Quả nói với Tinh Nghiêu.
Tinh Nghiêu:……╭(╯^╰)╮
Tinh Nghiêu ngồi ở trên vai Mạc Vân Quả, cảm xúc đê mê.
Andre thấy Mạc Vân Quả không nói gì, hừ lạnh một tiếng.
Hắn ánh mắt lóe lóe, nắm tay chậm rãi buông ra, sau đó lập tức lại nắm chặt, phát ra âm thanh “Răng rắc”.
Mạc Vân Quả:……
Andre nhấp nhấp môi, như nghĩ tới cái gì, hắn hỏi: “Cô vừa rồi cùng hắn nói cái gì?” Hắn thoạt nhìn có điểm không vui.
“Nói đến chuyện của anh.” Mạc Vân Quả thuận miệng đáp.
Thân thể Andre lập tức căng chặt lên, trên mặt rõ ràng là khẩn trương cùng hưng phấn.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, hơn nửa ngày mới hoảng hốt hỏi: “Nói…… Nói tôi cái gì?”
Chuyện tới hiện giờ, Mạc Vân Quả nào có cái gì không rõ?
Xem ra sở dĩ Andre có biến hóa to lớn như thế, nguyên nhát ắt hẳn từ Nhĩ Tư
Thế gian này, một chữ “Tình”, có bao nhiêu nan giải.