Edit: Linhlady



“Hắn nói hắn đã từng là phu nhân của anh.” Mạc Vân Quả thuật lại lời của Nhĩ Tư.

Theo lời Mạc Vân Quả thuật lại, ánh mắt Andre càng ngày càng sáng, hơi thở vốn dĩ tàn bạo trở nên nhu hòa.

Chuyện này giống như vừa rồi vãn là một mãnh hổ, hiện giờ lại biến thành một con mèo nhỏ nhuyễn manh.

Mạc Vân Quả thuật lại xong, lúc sau, liền ngậm miệng.

Cả người Andre còn chìm đắm trong những câu nói đó, thì ra Nhĩ Tư chưa từng quên hắn.

Nhưng mà……

Andre không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt buồn bã, hơi thở quanh thân trở nên mê man.

Một bên Auguste thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, lôi suy nghĩ của Andre trở lại.

Mạc Vân Quả nhìn đến thấy tâm tình không ngừng biến hóa của Andre, nghĩ nghĩ nói: “Nhĩ Tư nói hắn có một giấc ước mơ.”

“Là cái gì?” Andre vội vàng hỏi, bất kể ước mơ của y là gì, hắn nhất định sẽ giúp y hoàn thành, chẳng sợ…… Chẳng sợ…… Làm hắn chết!

“Hắn nói hắn muốn chế tạo ra một cơ giáp cấp SSS.” Mạc Vân Quả dừng một chút còn nói thêm, “Thế giới này, chỉ có một người là anh có tinh thần lực cấp SSS.”

Một câu cuối cùng này, chắc hẳn Andre sẽ hiểu được đi?

Andre là dạng người thông minh, hắn đương nhiên nghe hiểu ý của Mạc Vân Quả, nhưng hắn lại không dám xác định, chỉ có thể dưới đáy lòng thấp thỏm bất an.

Bởi vì hắn yêu y, cho nên không dám tin tưởng, bởi vì hắn sợ hãi mất đi y, hắn sợ hãi như thế, sợ tất cả hy vọng sẽ hóa thành bọt biển.

Andre trầm mặc xuống, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Mạc Vân Quả cũng mặc kệ hắn, mà nghiêng đầu nhìn về phía Auguste.

Auguste tiếp xúc với anh mắt của Mạc Vân Quả, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Mã Mễ cũng có một ước mơ, anh muốn nghe sao?”

Auguste nghe được tên Mã Mễ, trong mắt xẹt qua một tia u quang, hắn ta nhìn về phía cô gái trước mắt, nhìn qua yếu đuối mong manh, giống như chỉ cân hắn ta nhẹ nhàng bẻ gãy cổ, cô sẽ ra đi không một tiếng động.

Nhưng không biết vì sao, hắn ta lại cảm thấy cô cực kỳ nguy hiểm.

Auguste ánh mắt lóe lóe, mang theo thanh âm nghẹn ngào hỏi: “Là cái gì?”

“Cô ấy nói cô ấy muốn rở thành nữ tổng thống đầu tiên trong lịch sử Liên Bang.”

Auguste sửng sốt, trong mắt chợt nhộn nhạo một vòng ý cười.

Hắn ta nhớ tới thuở niên thiếu khi cô ấy còn nhỏ, lúc ấy, hắn ta nói hắn ta sẽ trở thành nguyên soái được vạn người Liên Bang kính ngưỡng, lúc ấy hắn ta chọc cô ấy tức giận, cô ấy thở phì phì nói nếu hắn ta muốn trở thành nguyên soái, như vậy cô ấy sẽ trở thành tổng thống, để hắn ta chỉ có thể nghe lệnh của mình.

Tất cả chuyện năm đó từng màn hiện ra trước mắt hắn ta, hắn ta cảm giác hai mắt của mình có chút chua xót, cường như có thứ gì đó từ trong mắt muốn chảy ra.


Hắn ta chớp chớp mắt, tất cả cũng biến mất không thấy tăm hơi.

“Tốt, rất tốt.” Auguste nói như vậy.

Cô ấy muốn, cô ấy muốn làm, hắn ta đều sẽ vô điều kiện giúp cô ấy.

Mạc Vân Quả nhìn hai người đàn ông lâm vào trầm mặc, quanh thân phiêu đãng hơi thở “Tôi muốn yên lặng”.

Cô chớp chớp mắt, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Một chữ tình, quá mức phiền lòng, rồi lại có vô số si nam oán nữ, vì nó người trước ngã xuống, người sau tiến lên, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nhưng trong đó chua ngọt đắng cay, sao có chỗ cho người ngoài đánh giá?

Nói đến cùng, cô chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, không trung xám xịt, thật giống như tâm tình người nơi này, áp lực nặng nề, nhưng phía mây mù kia, có khi nào lại cất giấu ánh dương mỹ lệ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play