Edit: Linhlady
Nhìn thấy bộ dáng của Andre, hắn ta khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc.
Andre nghe tiếng cười kia, hai tay nắm.chặt dần buông lỏng, đồng thời cũng thu lại hơi thở quanh thân.
Cả người hắn trở nên trầm tĩnh, giống như một bãi nước lặng, kích không nổi gợn sóng gì.
Dường như Nhĩ Tư cũng nhận ra gì đó, y ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ chỉ nhìn thấy cửa sổ đã đóng của căn phòng kia.
Y cười chua xót, đứng lên đóng cửa sổ lại, y có chút mệt mỏi, muốn ngủ.
Mà ngay lúc y đóng cửa sổ lại, cửa sổ vốn dĩ đã đóng lại bên kia bổng nhiên mở ra.
Andre nhìn cửa sổ đã đóng lại, trong mắt xẹt qua một tia mất mát.
“A……” Trứng cười châm chọc từ phía sau truyền đến.
Andre không nói gì, chỉ đóng cửa sổ lại.
Cách hai cách cửa, cách hai cái thế giới.
“Cậu không đi trị thương, ở chỗ tôi làm cái gì?”
Andre ngồi xuống nhàn nhạt hỏi, ngữ khí của hắn không chút nào phập phồng, thật giống như hắn chỉ làm theo phép lịch sự mà thôi.
“Vết thưng này, là cô ấy ban cho tôi.” Auguste gần như cuồng nhiệt nói, “Tôi luyến tiếc.”
Chỉ cần là của cô ấy, bất kể là rượu độc hay rượu ngon, hắn ta đều luyến tiếc hủy diệt những ấn ký đó.
“Kẻ điên.” Andre nhàn nhạt bình luận một câu.
Auguste châm chọc cười một tiếng, môi hơi cong lên, phun ra lời nói không chút lưu tình.
“Cũng thế cũng thế.”
Andre ánh mắt chợt lóe, thưởng thức cái ly trong tay.
“Tôi và cậu lại không giống nhau.” Đúng vậy, hắn cùng cái kẻ điên này không giống nhau.
“A……” Lúc này đây, Auguste cười càng thêm châm chọc.
Andre nghe tiếng cười kia cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt càng thêm âm trầm.
Bên kia, Mạc Vân Quả nhớ tới người đàn ông vừa rồi ở đối diện vẫn luôn nhìn Nhĩ Tư, đoán rằng có kẽ anh ta là Andre.
Tinh Nghiêu giống như cũng không phát hiện tồn tại của vận mệnh chi tử, nó vẫn luôn ríu rít nói không ngừng.
“Ai, ngươi không biết vận mệnh chi tử của ta lớn lên xinh đẹp khả ái bao nhiêu, cũng không biết hiện tại có phai tàn chút nào không.”
Nói xong câu cuối cùng ngữ điệu của nó có chút thấp thỏm, dường như sợ hãi Andre thật sự không còn như trước vậy.
Mạc Vân Quả:……
“Ngươi là Thiên Đạo, chẳng lẽ không biết vận mệnh chi tử của mình như thế bào sao?” Cô hỏi.
Tinh Nghiêu ho nhẹ một tiếng, nó chống tay lên cái eo mũm mĩm của mình, vẻ mặt đúng lý hợp tình nói: “Ta chỉ là không muốn biết thế nào!”
Nó mới không thừa nhận nó quên việc này đâu!
Mạc Vân Quả: Ngươi nói đều đúng.
“Hở? Vận mệnh chi tử của ta đang ở gần đây?” Tinh Nghiêu ngạc nhiên nói, cái này đã không xem không biết, vừa thấy dọa nhảy dựng.
“Hắc hắc, chúng ta đi tìm vận mệnh chi tử chơi đi!” Tinh Nghiêu hưng phấn nói, nó trút xuống rất nhiều tâm huyết ở trên người Andre, đương nhiên nó rất yêu quý Andre.
Mạc Vân Quả nhớ tới ánh mắt của Andre, luôn cảm thấy hiện tại đi tìm hắn không phải là hành động sáng suốt.
Nhưng Tinh Nghiêu vẫn luôn chọc cổ cô, thực sự có chút không dễ chịu.
Mấu chốt nhất đó là, Tinh Nghiêu thấy cô chậm chạp không có động tác, lại dùng võ lực uy hiếp!
Ở thế giới này, Mạc Vân Quả sao có thể đánh thắng được Tinh Nghiêu, dù sao Tinh Nghiêu cũng có thể mượn toàn bộ lực lực của vị diện.
Mạc Vân Quả bị Tinh Nghiêu liên lụy đến phòng Andre, hơn nữa không gõ cửa, trực tiếp phá cửa mà vào.
Lúc đó trong phòng, Andre đang cùng Auguste giằng co trung, sau đó liền nghe thấy “Phanh” một tiếng, một cô gái kỳ quái tiến vào……
Edit: Chúc mọi người có ngày 20-10 vui vẻ hạnh phúc nhé 😊