Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn Tinh Nghiêu không hề có ý rời đi, hơn nữa với dáng vẻ kia, xem ra nó thật sự rất để ý tới vận mệnh chi tử.
Ngưng mà nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao vận mệnh chi tử cũng là sủng nhi do thiên đạo chọn, nếu vận mệnh chi tử xảy ra vấn đề, như vậy không phải là có người đang khiêu khích thiên đạo sao?
Đối với một kẻ keo kiệt như Tinh Nghiêu, làm sao có thể chấp nhận được việc có người khiêu khích nó.
Mạc Vân Quả biết, nếu như cô không hỏi, chỉ sợ Tinh Nghiêu sẽ quấn lấy cô làm phiền không ngừng.
Cô nhấp môi, há mồm hỏi: “Anh biết tình hình hiện tại của hắn ra sao không?”
Nhĩ Tư lại tiếp tục trầm mặc, vài phút sau mới chậm rãi gật gật đầu.
Y mỗi ngày đều xem tin tức của hắn, xem hôm nay hắn sẽ mở mấy cái hội nghị, sẽ đưa ra quyết định trọng đại gì.
Y nhìn hắn mỗi ngày đều sống rất tốt, chỉ có như vậy, mới có thể đền bù áy náy trong lòng y.
“Anh cảm thấy hắn tốt sao?”
Không phải hỏi hắn có được không, mà là hỏi y cảm thấy hắn có được không.
Đương nhiên Nhĩ Tư hiểu lời Mạc Vân Quả nói, y mím môi, đôi môi khô nứt cuối cùng cũng có một tia ướt át.
“Tôi cảm thấy, hắn hẳn rất tốt.”
Rời khỏi y, chắc hẳn rất tốt.
“Anh có muốn đi gặp hắn không? Mặt đối mặt.” Mạc Vân Quả lại hỏi.
Nhĩ Tư lắc đầu, lúc này đây, không có chút nào do dự.
Nếu như y muốn thấy hắn, đã sớm đi tìm hắn, y biết, y theo tính nết của người kia, chỉ cần y muốn làm, hắn nhất định sẽ thỏa mãn y.
Nhưng mà, y sợ thấy hắn, cũng chính vì như vậy, y mới tự nguyện tới tinh cầu tội ác, vốn dĩ y cho rằng, bản thân sẽ chết ở tội ác tinh cầu.
Thế nhưng, sau đó lại được Phạm Đặc cứu, đột nhiên y nhớ tới lời hứa thật lâu trước kia của mình với Andre.
Lúc ấy, tinh thần lực của Andre đã tới cấp SSS vẫn luôn không có cơ giáp phù hợp, y từng nói với hắn, nhất định y sẽ tạo ra cơ giáp cấp SSS.
Cho nên y mới nỗ lực tồn tại, hơn nữa trốn thoát khỏi tinh cần tội ác.
Dù sao nơi đó, cái gì cũng không có……
Nhĩ Tư cũng biết, Andre vẫn luôn biết y ở nơi nào, thậm chí ngày đầu tiên khi y tiến vào tinh càu trung ương, Andre có lẽ đã biết y đã tới nơi đó.
Chính y đã từng nói qua, y không muốn nhìn thấy hắn, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy hắn.
Cho nên từ trước đến nay Andre đều không hề xuất hiện trước mặt y, bất kể là hiện tại, hay là tương lai……
Ánh mắt Nhĩ Tư trở nên ảm đạm, y thường xuyên nháy mắt, giống như chỉ có làm như vậy nước mắt mới không chảy ra.
Tinh Nghiêu dường như cũng nhận ra cái gì đó, nó bĩu môi, nói thầm một câu “Nhân loại thật yếu ớt.”
Chỉ vì một câu mà đã khóc, không phải yếu ớt thì là gì?
Tinh Nghiêu bay đến trên vai Mạc Vân Quả, không thú vị nói: “Thôi, đi thôi, không thú vị.”
Mạc Vân Quả gật gật đầu, không hề phát ra tiếng động gì rời đi.
Trước khi cô rời đi, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua đối diện, nơi đó, có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm Nhĩ Tư, thấy cô nhìn về phía hắn, người đàn ông gợi lên một nụ cười tàn nhẫn.
Mạc Vân Quả làm như không có việc gì quay đầu, rời đi.
Trong phòng, chỉ có một mình Nhĩ Tư, an tĩnh đáng sợ.
Mà ở một căn phòng khác, Andre đứng ở cửa sổ, nhìn về phía phòng Nhĩ Tư, cửa sổ bị chủ nhân mở ra vừa vặn cho hắn quan sát toàn bộ tình cảnh.
Nhìn đến dáng vẻ cúi đầu của Nhĩ Tư, Andre nắm chặt hai tay, hai mắt xẹt qua một tia sát ý, hơi thở quanh thân cũng mang theo giết chóc cùng huyết tinh.
Mà phía sau hắn có một người đàn ông khác ngồi, vừa hay là Auguste sắc mặt tái nhợt.